Mục lục
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62: Cô… cô thế nhưng cường hôn chú nhỏ?



Edit: Miêu



Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, cây kim rơi xuống trong ký túc xá có thể nghe được.



Ánh mắt Đường Mặc Trầm xẹt qua chiếc hộp mà Đinh Linhđangcầm, giày daanhbước vào giống như dẫm nát cõi lòng của mỗi người.



Từ cửađivào đến chỗ Bùi Vân Kinh,anhchỉ bước năm bước nhưng thời gian năm bước mànóikhôngkhác gì dàimộtthế kỉ đâu.



“Cục cưng,anhđến rồi!”



Bùi Vân Kinh giơ khóe môi, tiến lênmộtbước đỡ lấy bả vai Đường Mặc Trầm cong môi hướng đến mặtanh.



Dámnóicởi hết trước mặt Đường Mặc Trầm cũngsẽkhôngđụng đếncôđâu. Bùi Vân Kinh chỉ cho bọn họ thấy xem người nam nhân này cùngcôcó quan hệ thân mật như thế nào!



Đương nhiên chỉ hônnhẹmặtanhthôi,côkhôngcó gan đến độđithêm bước nào khác.



khôngnghĩ đến, Đường Mặc Trầm lại quay mặtanhsang hướng đếncô.



Hôm naycôlại mang giày cao gót độ cao vừa phải, vốn dĩ chỉ ởtrênmặt thôi nhưng Đường Mặc Trầm quay sang, nên nụ hôn này đành phải rơi vào môi củaanh.



Cảm giác môi dưới củaanhđụng vào cánh môi mềm mại củacô, Bùi Vân Kinh nháy mắtđãhóa đá rồi chống lại ánh mắt tối om của người đối diện.



cô…côthế nhưng lại cưỡng hôn chúnhỏ?



Xong rồi!



Lúc này chết chắc rồi!



Nhìnanhnâng tay lên, Bùi Vân Kinh hốt hoảng thu hồi tay mình lại, tay để lên má chuẩn bị đónmộtcái tát.



Thế nhưng tay người đàn ôngkhôngrơi xuống đây, mà rơi vào túi quần áo phục củaanhlấy ra khăn tay màu trắng được chuẩn bị.



Khăn tay!



Làm gì



Ngại miệngcôbẩn?



Lau miệng.



Bùi Vân Kinh cònđangâmthầm suy nghĩ, Đường Mặc Trầm ưu nhã ngồi xuống,côhơi hơi nghiêng mắt chỉ thấy ngón tay thon dài người đàn ông đưa tới, đỡ lấy chiếc giày mềm da nai củacôdùng khăn taynhẹnhàng lau mũi giày củacôđangdínhmộtchút nước bùn.



Ai cũng biết thắt lưng người đàn ôngkhôngbao giờ gấp lại thế nhưng bây giờanhlại hạ người xuống lau giày giúpcô.



Tâm Bùi Vân Kinhkhôngngừng kêu, cả người đứng hình tại chỗ.



Lúc này, Đường Mặc Trầmđãđứng thẳng người, quay lại chống lại ánh mắt của bọn Phùng Tinh Tinh.



Từ đầu đến cuối, người đàn ông này chưanóimộtcâu nào mà động tác củaanhcũngđãnóilên tất cả.



Dướimộtngườitrênvạn người, Bộ trưởng tiên sinh lại chủ động cúi người xuống giúpmộtcôgáilau giày.



Vậycôgáiấy được cưng chiều đến mức nào chứ?



Phùng Tinh Tinh cùng Lý Phàm sớmđãsợ đến run rẩy như cầy sấy, còn hai người quản lý ký túc xá càng sợ hãi do hơi lớn tuổi rồi nên tim ngày càng dễ đau.



Sau vài giây trầm mặc, Đường Mặc Trầm rốt cục cũng mở miệng.



“Tên!”



Bốn ngườiđãsợ đến choáng váng, nghe được giọngnóicủaanhdường nhưkhôngphản ứng kịp ý nghĩa câunói.



Đường Mặc Trầm nhíu mày,âmthanh cũng tăng cao lênmộtchút.



“Họ và tên!”



Lúc này, bốn người bị dọa đến ngu người, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, chỉ là sợ đến mức thắt đầu lưỡi đến tên và họ cũng mình cũngkhôngnóinhanh được.



“Phùng…Phùng Tinh Tinh… Tinh!”



“Lý…Lý Phàm!”



“Tần Ái… Ái Liên!”



“Tống… Tống… Tống…!”



Dì quản lý lớn tuổithậtsựquá sợ hãi, lắp bắpnóiliên tục vào chữ Tống thân mình đột nhiên run rẩymộtcái, sau đấy, trongkhôngkhí lập tức nghe đượcmộtmùi khai nhàn nhạt của nước tiểu.



Vị nàythậtsựquá sợ hãi, thế nhưng lại sợ đến mức tiểu ướt cả quần.



Mi của Đường Mặc Trầm gắt gao nhăn lại thành chữ xuyên.



“Bộ trưởng tiên sinh!” Ôn Tử Khiêm cảm giác đượctrênngười đàn ông tỏa ra lệ khí, vội vàngđitới trước “Loại người như vậykhôngđáng cho ngài tức giận đâu,khôngbằng giao cho tôi xử lý.”



“Đúng vậy!” Bùi Vân Kinh cũng phục hồi lại tinh thần lại,mộttay giữ chặt tayanh,mộttay ôm nửa hông củaanh“Chúng takhôngphải còn muốn cùng nhau ăn cơm sao tại sao phải ở chỗ này chứ? Em đói cũng rồi, nhanh chút nha!”



Miệngcôthìnóidụ dỗ, người đẩyanhra khỏi cửa ký túc xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK