Đếm tới đếm lui, vẫn chỉ có bảy người.
Những người ở tổ sản xuất cũng chỉ biết mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, nhìn đến mức vẫn không biết tại sao lại thiếu một người.
Đạo diễn Lê xụ mặt, từ nãy đến giờ các nghệ sĩ cũng đã đến nơi, nhưng ông ta một chữ vẫn chưa nói, giống như lúc quay chụp ở phim trường chính là một bộ dáng giống nhau. Phó đạo diễn ở bên cạnh khuyên ông ấy hòa hoãn lại một chút, đừng dùng vẻ mặt này dọa cho những người xung quanh chạy mất, đạo diễn Lê thử chu chu môi một chút, kết quả phát hiện quay cái này còn khó hơn quay ở phim trường.
Nửa giờ trôi qua, lúc này Giang Thịnh Hoài mới thong thả đi đến.
Đạo diễn Lê lập tức quăng cuốn tập trong tay về phía anh, cũng may Giang ảnh đế phản ứng nhanh nhạy, đầu né sang một bên, cánh tay còn nhanh chóng bắt lấy cuốn vở, mỗi một khắc từng cử chỉ vô cùng thuần thục.
“Đạo diễn Lê, mới sáng sớm ai chọc giận ông vậy?” Sau đó liền xoay về hướng nhân viên công tác cười nói: “Mọi người sao lại thế này, mau rót ly trà bưng lên cho đạo diễn Lê bớt nóng.”
Nói xong, vậy mà thật sự có một nhân viên công tác tung ta tung đi rót một ly trà bưng lên, đạo diễn Lê vốn đã tức giận nhìn ly trà trước mặt mà ông muốn nổ não ngay tại chỗ.
Những người đứng ở bên cạnh thì trợn mắt há mồm nhớ về những lời đồn của Giang ảnh đế cùng đạo diễn Lê, lần đầu gặp mặt, hiện tại liền không có ai hé răng.
Hơn nữa những người có mặt tại trường quay trong đầu ăn ý hiện lên một nghi vấn: Giang ảnh đế là đến để tham gia gameshow sao? Trên mặt ngoài vẻ mặt kinh ngạc thì cũng không biết nói gì hơn.
Ánh mắt Tần Duyệt Hàn sáng ngời đứng ở một chỗ, lòng bàn chân giống như cục đá đứng yên tại chỗ. Từ khi anh bước vào ánh mắt vẫn chưa rời khỏi.
“Được rồi, người đến cũng đã đủ, mọi người tập trung lại đây nào.” Đạo diễn Lê lười so đo với tên tiểu tử thúi này, chỉ là trong lòng vẫn còn nghẹn, vẫn chưa cho anh sắc mặt tốt nào.
Những người khác căn bản là lưu lượng cũng khá ổn, nhưng so với ảnh đế ở trước mặt, thì một góc cũng không bằng.
—
Tám người chia làm hai đội, nam một đội, nữ một đội, số người tham gia cũng tương đồng, chương trình lần này chính là nói về một cặp đôi. Mỗi một đôi sẽ ở cùng chỗ với nhau, chỗ ở là một cái tứ hợp viện, hai người sẽ ở một cái tiêu khu nhỏ, tiến hành quay chụp trong 30 phút phát sóng trực tiếp.
Phương pháp đơn giản lại chân thật, trong suốt quá trình quay sẽ không được đổi người cộng sự.
Sau đó sẽ chọn ra một nam một nữ thích hợp nhất để vào vai diễn trong bộ phim sắp tới của đạo diễn Lê, đương nhiên điều này trong lòng những người tham gia ở chương trình này hiểu rõ nhưng không có ai nói ra. Tần Duyệt Hàn âm thầm nắm chặt lấy bàn tay, ra quyết tâm nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này.
“Tần tiểu thư, đến cô rồi.” Nhân viên công tác nhìn Tần Duyệt Hàn đang phát ngốc mà nhỏ giọng nhắc nhở.
Bị kêu như vậy, đột nhiên mọi người đều chuyển hết ánh nhìn về phía cô, Tần Duyệt Hàn lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang ảnh đế, tuy răng phản ứng nhanh chóng, chính là trong lúc cô thu hồi ánh mắt chỉ trong một khắc liền phát hiện anh cũng liếc mắt nhìn một cái, lập tức khuôn mặt trắng nõn của cô liền ửng hồng.
Cô có chút xấu hổ mà đem tay vào trong hộp, cảm giác giống như có gì đó không quá thích hợp, mặc kệ cô sờ tới sờ lui ở trong hộp, cũng chỉ có duy nhất nhất một tờ giấy.
Cũng đã 2 phút trôi qua, cuối cùng không có biện pháp nào, cô đành phải lấy tờ giấy duy nhất từ trong hộp ra, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Nếu có thể cùng anh làm một đôi thì tốt rồi.
Tuy rằng có thể cùng anh tham gia một chương trình cũng đã một chuyện vui rồi, nhưng là trong lòng Tần Duyệt Hàn vẫn tham lam muốn một chút rồi lại nhiều thêm chút nữa.
Cuối cùng cũng có kết quả, Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài là một đôi, mà Bạch Khiết Nhi cùng Chử Vũ Trạch là một đôi, Qúy San San cùng với một người nào đó, cuối cùng là Từ Tử Dục và Trương Nghiên là một đôi.
Những người sau khi được ghép đôi cầm theo số mà do tổ sản xuất đã chuẩn bị đi về tiểu khu, chỉ có Tần Duyệt Hàn từ nãy đến giờ vẫn chưa có kịp hoàn hồn.
“Còn không đi?”
Đột nhiên thanh âm Giang Thịnh Hoài từ bên tai vang lên, Tần Duyệt Hàn sợ tới mức lảo đảo về phía sau vài bước.
“Giang, Giang lão sư…” Tần Duyệt Hàn sợ tới mức nói cũng không thành câu.
Giang ảnh đế thấy bộ dạng này của cô, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa cho kinh sợ, cười cười mà hỏi: “Cô sợ đạo diễn Lê sao?”
“Không sợ.” Tần Duyệt Hàn yên lặng liếc mắt nhìn đạo diễn Lê một cái, ánh mắt lạnh lùng, có sợ cô cũng không dám nói.
“Không sợ ông ấy, ý tứ như này chính là tôi còn hung dữ hơn so với ông ấy sao?”
Đạo diễn Lê: “....”
Đạo diễn Phó ở bên cạnh nhịn không được liền xì cười một tiếng, đạo diễn Lê trực tiếp bị Giang Thịnh Hoài chọc tức mà trực tiếp rời đi.
Ở ngoài sảnh lớn như vậy ngoài nhân viên công tác, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Giang lão sư, chuyện lúc trước, xin, xin lỗi!”
“Bạn nhỏ Tần Duyệt Hàn, tôi có thể phỏng vấn em một chút hay không, vì cái gì em đối với tôi lại thích khom lưng như vậy?”
Danh Sách Chương: