• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Duyệt Hàn tùy tiện mà gọi một chút đồ ăn vặt, lần này đi ra ngoài ăn khuya thật ra chính cô cũng không biết nên ăn cái gì.

“Chị Duyệt Hàn, chị có gì muốn nói sao?”- Chử Vũ Trạch thấy cô chậm chạp ngượng ngùng mở miệng, cho nên anh chủ động khơi mào đề tài.

“Chị cùng với Giang lão sư ở bên nhau.” - Tần Duyệt Hàn nói xong lúc sau liền ngẩng đầu nhìn về phía Chử Vũ Trạch, trong ánh mắt ngập tràn sự kiên định.

Vốn đang cho rằng Chử Vũ Trạch sẽ có một tia kinh ngạc, kết quả Chử Vũ Trạch lại thực bình tĩnh mà nói: “Vâng, em biết.”

“Vậy em….?”

“Em thích chị, thích thật lâu, lâu đến mức chị sẽ không tưởng tượng được.” - Lần đầu tiên Chử Vũ Trạch thấy hình ảnh của Tần Duyệt Hàn ở trên ti vi, trên mặt liền hiện lên vẻ vui sướng.

Ở trước mặt Chử Vũ Trạch, cô biết được đối với Giang lão sư cô thích anh vô cùng.

“Chị thích Giang lão sư, vẫn sẽ luôn thích anh ấy không có cách nào buông bỏ được.” Tuy rằng đau lòng, nhưng Tần Duyệt Hàn vẫn biểu lộ rõ thái độ của chính mình.

“Vâng, em biết.” - Thật ra là vẫn luôn biết, chỉ là không chịu hy vọng mà thôi.

“Em sẽ không buông tay, cũng sẽ không tạo cho chị Duyệt Hàn có cảm xúc bối rối nào.”

Cuộc nói chuyện lần này cũng không phải vui sướng gì, Tần Duyệt Hàn cũng cảm thấy được chính mình không thực ui vẻ.

Lúc gần đi, cô đóng gói một phần ăn khuya mang về cho Giang Thịnh Hoài.

Tần Duyệt Hàn trở lại khách sạn, phòng Giang Thịnh Hoài lại đơn độc ở một tầng cho nên căn bản là không có người. Lúc sau cô đi đến, liền gõ gõ cửa.

Giang Thịnh Hoài vốn dĩ muốn cho cô một phòng riêng, nhưng là lúc ấy cô lại không muốn.

Giang Thịnh Hoài mở cửa, nhìn thấy cô, liền giống như một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ.

“Giang lão sư, em mang đồ ăn khuya cho anh.” - Tần Duyệt Hàn giơ giơ đồ ăn đến trước mặt anh, tuy rằng trong lòng Giang ảnh đế nghẹn khuất, nhưng là cũng không ở trước mặt tiểu nha đầu mà bộc lộ ra.

Hai người đi vào phòng, Giang Thịnh Hoài ăn hai miếng liền nhìn về phía cô, nói bóng nói gió hỏi: “Hai người đi ăn khuya?”

“Vâng!”

Anh còn muốn hỏi cô đi tìm cậu ta làm gì, nhưng là Giang ảnh đế lại để ý đến mặt mũi của chính mình, không nghĩ làm cho tiểu nha đầu của chính mình cảm thấy là anh quản cô quá nhiều, cho nên ở trong lòng là một vạn câu hỏi muốn biết vì sao, nhưng ngoài miệng nghẹn lại không có nói ra.

Lúc sau ăn xong, Tần Duyệt Hàn trở về phòng của chính mình.

….

Mà thời tiến độ của các cảnh quay cũng thật nhanh, hai người cũng có nhiều liên hệ với nhau.

Lúc khởi đầu Lục Lan vẫn luôn ở phủ của Thập Tam Gia, chờ đến khi cô biết rõ tình hình của nơi này, thì Lục Lan vẫn là muốn trở lại thế giới của chính mình.

Bởi vì lúc ấy là cô trực tiếp xuyên đến hoàng cung, Lục Lan nghĩ muốn xuyên trở về bí mật hẳn là cũng nằm ở bên trong, cho nên cô liền muốn Thập Tam Gia đưa cô vào cung.

Thập Tam Gia là cái người hay chiều theo ý người khác, nếu Lục Lan muốn chạy, anh liền thuận tay mà đem người đi.

Lục Lan ở trong cung hỗn đến hô mưa gọi gió, một ngày Hoàng Thượng đang ở Ngự Hoa Viên mở tiệc, Lục Lan đang cùng với mấy cung nữ thả diều. Hoàng Thường nhất thời vui vẻ nói đem mấy cũng nữ ở đó gọi đến đây.

Tứ Gia đang cùng với Hoàng Thượng nói chuyện, mấy cung nữ này lại bị gọi đến.

“Lão tứ ánh mắt không tồi, nếu người thích, vậy trẫm liền thưởng cho ngươi.”

….

Lục Lan đi theo phía sau của Tứ Gia, trong lòng đem anh mắng từ đầu xuống chân, mắng không chừa một chỗ.

“Anh vì cái gì….”

“Yên lặng một chút.”

Lục Lan vừa định hỏi anh, đã bị cản trở.

Yên lặng là chuyện không thể, nếu người này một hai phải đem cô trở về chỗ kia, Lục Lan liền đơn giản mà ở trong phủ quậy cho anh xem.

Thời điểm nghỉ ngơi ở phim trường, Chử Vũ Trạch mang theo trà sữa hướng về phía Tần Duyệt Hàn mà đi.

Vì để làm ra vẻ không có gì đặc biệt, Chử Vũ Trạch còn cố ý kêu trợ lý chuẩn bị cho mỗi người một ly trà sữa, đương nhiên Giang ảnh đế không có uống.

“Chị Duyệt Hàn, chúng ta còn có thể làm bạn bè chứ?” Chử Vũ Trạch lại biến thành bộ dáng tiểu đệ đệ đáng yêu nhà bên cạnh, tối hôm qua hai người nói chuyện đều xấu hổ vô cùng thế nhưng hôm nay lại giống như chưa có xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy.”

Hai người sau khi nói xong những lời này, toàn bộ bầu không khí đều trở nên nhẹ nhàng.

Vẫn luôn ở nơi đó nói nói cười cười, có người thậm chí còn cố ý trêu chọc Chử Vũ Trạch, còn Tần Duyệt Hàn tựa như một đứa trẻ làm nũng.

Giang ảnh đế cao lãnh yên lặng mà nhìn, trong tâm đem Chử Vũ Trạch băm thành trăm mảnh, mà trên mặt một chút biểu tình ghét bỏ cũng không che giấu, trong tay động tác cũng không có ngừng lại.

“Tôi sắp bị cái tên tiểu bạch kiểm kia làm cho tức chết rồi.” - Giang Thịnh Hoài ở trong nhóm chat ba người mà chửi Chửi Vũ Trạch.

Ngay từ đầu chỉ có Lục Tử Xuyên là không có phản ứng lại với anh, Hồ Tiểu Mễ ít nhất còn giúp anh chửi vài câu.

Nhưng sau đó Hồ Tiểu Mễ đi xem bộ phim mới nhất mà Chử Vũ Trạch đóng cùng chương trình giải trí, lập tức quay 180 độ.

“Người đàn ông đó chính là ánh mặt trời, chính là tiểu thịt tươi, vô cùng đáng yêu, cái gì mà tiểu bạch kiểm cơ chứ.” - Hồ Tiểu Mễ ngay lập tức đáp trả.

“Cô rốt cuộc là phe nào?” Giang Thịnh Hoài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, xa xa trợ lý còn cảm nhận được cái khí tràng trầm thấp này cho nên vô cùng nhanh chóng mà chuồn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK