• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải bởi vì thiếu đi một nghệ sĩ mà khổ sở, mà là vì Giang Thịnh Hoài muốn từ bỏ sở thích của chính mình mà khổ sở.

“Đừng làm ra vẻ như vậy, tôi không có nói giỡn. Nghê Kiều, người cả đời này không có khả năng tùy hứng mà chỉ làm chuyện mà bản thân thích. Tôi đóng phim cũng đã nhiều năm như vậy, cũng đã thỏa mãn. Thời gian còn lại, cũng nên giúp hai vị kia nhà tôi nghỉ ngơi một chút.”

Cha Giang mẹ Giang cũng đã trải qua hơn bốn mười sáu nồi bánh chưng, rõ ràng sức khỏe cũng đã không bằng lúc trước.

Ngoài danh tiếng Giang ảnh đế lẫy lừng, anh vẫn là người thừa kế của tập đoàn Giang Thị.

“Cho nên cậu đây là tính toán từ bỏ đóng phim về nhà thừa kế gia sản?”- Hỗn tiểu tử người có biết hay không ngươi nói ra những lời như này, sẽ làm tôi muốn đánh chết cậu.

Có chút làm người khác hâm mộ, có thiên phú đóng phim, nếu không tiếp tục đóng phim thì vẫn có thể về nhà thừa kế gia sản.

Nhưng Nghê Kiều vẫn là thay anh cảm thấy có chút khổ sở.

“Nghê Kiều, cảm ơn cô.” Giang Thịnh Hài đối với Nghê Kiều rất ít khi nói hai chữ này, hai người bọn họ quá trưởng thành, từ khi anh còn chưa có tốt nghiệp đã bị Nghê Kiều coi trọng, đến bây giờ, cũng đã quen nhau rất lâu rồi.

“Cậu đừng đừng nói như vậy, mấy năm nay tôi cũng kiếm lời từ trên người cậu không ít, cậu đừng nói hai chữ như thế, tôi sẽ chột dạ.” - Nghê Kiều nói chính là sự thật nếu không có Giang Thịnh Hoài, cô sẽ cũng không có ngày hôm nay.

Ở giới giải trí, trừ bỏ lợi dụng lẫn nhau, kỳ thật còn có một chữ, đó chính là cùng nhau hoàn thành, mà cô cùng với Giang Thịnh Hoài chính là như vậy.

“Còn có việc gì nữa không?”

“Không có!”

“Nếu không có việc gì, tôi liền rời đi dây. Người nào đó thật không đáng tin cậy mà, tôi đây phải đi tìm một người mới thay thế mới được.”

Nghê Kiều xoay người tiêu saois rời đi, mà một khắc xoay người kia, hốc mắt cô đã hoàn toàn đỏ bừng.

Giang Thịnh Hoài nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng cũng có chút trầm trọng.

Sau khi đem mọi chuyện xử lý tốt, Giang thịnh Hoài nghỉ ngơi một lát, rồi gửi tin nhắn qua WeChat cho Tần Duyệt Hàn.

“Chuyện của người đại diện đã xử lý xong, tiểu nha đầu em tính cảm ơn tôi như thế nào?”

Vốn dĩ Tần Duyệt Hàn vẫn luôn bởi vì chuyện này mà lo lắng, nhìn thấy tin nhắn này, thần sắc cô lập tức hòa hoãn không ít.

“Cảm ơn Giang lão sư, mời anh đi ăn cơm được không?” -Ngoài chuyện đi cơm Tần Duyệt Hàn không thể nghĩ đến được chuyện khác.

“Ăn cơm không đủ, không bằng em bồi anh đi du lịch?” - Hai người ở bên nhau lâu như vậy, kỳ thật vẫn chưa có thời gian chính thức dành cho nhau, mà thời gian ở bên nhau cũng không được mấy ngày, ở trong lòng Giang ảnh đế sớm đã ủy khuất.

“Du lịch sao?” Tần Duyệt Hàn còn không biết sắp tới công việc của bản thân sẽ như thế nào, cũng không biết khi Lam tỷ biết cô đi du lịch với Giang ảnh đế sẽ phản ứng như thế nào, trong lúc nhất thời có chút do dự.

“Như vậy, trước tiên em đi hỏi người đại diện một chút.”

Giang Thịnh Hoài tràn đầy tin tưởng.

“Vậy em đi hỏi Lam tỷ một chút.”

Tần Duyệt Hàn lập tức gọi cho Trương Lam một cuộc điện thoại.

“Em muốn cùng Giang Thịnh Hoài đi du lịch?” Phản ứng của Trương Lam cũng không mãnh liệt như Tần Duyệt Hàn nghĩ.

“Lam tỷ, có thể chứ?”

Mới thiếu Giang Thịnh Hoài một ân tình, Trương Lam cũng không thể nói không đồng ý được.

“Em đi đi, vốn dĩ muốn cho em tham dự một chút hoạt động offline, tiếp tục tuyên truyền bộ phim ‘Em là ánh rạng động của tôi’. Có điều chị biết em không thích lộ diện, cho nên cũng đã từ chối. Đúng lúc, em đi ra ngoài thả lỏng một chút đi.”

Trương Lam vẫn cảm thấy Giang Thịnh Hoài chính là một con cáo già, không biết tiểu bạch thỏ nhà mình có thể hay không bị anh ta gặm từ trên đầu xuống chân một chỗ cũng không bỏ qua. Có điều nghĩ đến ánh mắt khẳng định kia, lại cảm thấy cô cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Tần Duyệt Hàn nếu thật sự có anh ta che chở, về sau cũng không cần lo lắng quá nhiều.

“Cảm ơn Lam tỷ!”



Ba ngày sau.

“Chị Duyệt Hàn, chị thật sự không mang em đi theo cùng sao?”- Nhan Lạc ở một bên thu thập hành lý vô cùng đáng thương mà nhìn cô.

“Lần này không được.”

“Ô ô ô, tôi bị vứt bỏ.”

Tần Duyệt Hàn sờ sờ đầu cô, nhưng là không có nửa điểm ý tứ mềm lòng nào.

Chờ đến khi tất cả đồ đạc đã sắp xếp xong, Nghê Kiều liền lái xe đến đây đón cô, sau đó đem hai người đi đến sân bay.

Vừa bước xuống xe, hai người đã dùng phụ kiện che kín bản thân.

Vé máy bay của Giang Thịnh Hoài so với Tần Duyệt Hàn sớm hơn nửa giò, bởi vì Nghê Kiều nói lỡ may bị người khác chụp được, cũng không có chứng cứ. Nếu là chụp được hai người ở bên nhau, trên mạng đoán chừng sẽ bị tê liệt một thời gian, vẫn là tránh bị phiền toái.

Trước khi xuống xe anh nói: “Anh ở bên kia chờ em, đừng sợ.”

“Vâng!”

Nghê Kiều bị cái bộ dáng ra oai của Giang Thịnh Hoài làm cho nổi da gà, “Có thể hay không nhanh lăn đi, tôi sắp bị cậu làm cho cả người bị ghê tởm rồi đây này.”

“Tôi còn có thể ghê tởm hơn nữa đấy, cô có muốn chứng kiến thêm một chút hay không?”

Nghê Kiều trừng mắt nhìn anh, “Không cần, chỉ cầu cậu móng chóng biến mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK