• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Chử Vũ Trạch ca ca quả thật chính là một người đàn ông ấm áp mà.’

‘Cũng chỉ là tạo hiệu quả cho chương trình thôi, dù sao đây cũng là chương tình ‘Luyến ái chân nhân tú’’

Cho nên cặp đôi Bạch Khiết Nhi cùng Chử Vũ Trạch lại được cộng thêm một điểm, còn hai cặp đôi kia vì chọn sai cho nên không được cộng thêm điểm.

Thời điểm Giang ảnh đế nhìn đến chiếc chiếc vòng cổ kia, trên mặt liền hiện lên vài giây kinh hỉ, có điều chỉ là không ai bắt gặp được vẻ mặt đấy của anh, sau đó liền anh liền làm vẻ mặt có chút nghiêm túc nói.

“Lần sau không cần như vậy!” Vô cùng lạnh lùng, không những không có sự vui vẻ, thậm chí còn mang theo một tia trách cứ.

“Lần sau sẽ không, thực xin lỗi Giang lão sư.” Tần Duyệt Hàn nhấp môi nói, cô còn hơi cúi người đáp ứng nói.

‘Nam thần anh nhanh lên khen chị gái nhỏ đi ô ô ô!’

‘Chị gái nhỏ Tần Duyệt Hàn thật sự là bị ủy khuất rồi nha.’

Thế những Giang ảnh đế vẫn đưa tay ra cầm lấy chiếc vòng cổ lên, Tần Duyệt Hàn cũng ôm lấy đứa bé Oa Oa 1 mét 8 kia, hai người có chút xấu hổ mà được cộng thêm một điểm.

Thời điểm cùng nhau rời đi, Tần tiểu hoa còn cố tình cùng Giang ảnh đế bảo trì khoảng cách.

Buổi tối sau khi sửa mặt xong, Tần Duyệt Hàn mới hậu tri hậu giác(1) mà phản ứng lại rốt cuộc ngày hôm nay chính mình đã làm ra cái gì.

(1): Phát hiện ra ( nhưng vì để cho hay nên mình vẫn để nguyên cụm hậu tri hậu giác)

Lúc trước vẫn luôn là trộm thịch anh, làm cái gì thì cũng không sợ người khác biết.

Nhưng hiện tại là đang tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp, mỗi một hành động đều sẽ bị người khác để ý soi mói, cuối cùng chắc chắn sẽ khiến cho Giang lão sư không được thoải mái.

Nghĩ một lúc, cô liền tính toán một mình đến gặp Giang Thịnh Hoài nói lời xin lỗi.

Tần Duyệt Hàn bưng ly sữa bò đi đến trước cửa phòng của anh, đột nhiên nghe được bên trong có người lớn tiếng nói: “Nghê Kiều, cô đi nói với Lê đạo một tiếng, tôi muốn rời khỏi chương trình này.”

“Tôi biết ông ấy sẽ tức giận, chính là tiểu nha đầu kia hình như là thật sự thích tôi. Tôi nếu tiếp tục cứ mãi chậm chân tại chỗ không có đi lên, tôi sợ cô ấy….”

Lời còn lại Giang Thịnh Hoài không có nói ra, anh sợ Tần Duyệt Hàn ngày càng lún sâu.

Chỉ mới debut được mấy năm, đối với anh, fans cuồng nhiều không ít, nhưng anh lại không thích cảm giác này.

Nghĩ đến liền cảm thấy có chút bực bội, ban ngày một cái nhấc tay nhấc chân kia, là anh đã tập luyện qua cả mấy tháng, cũng muốn nói qua bản thân hiện tại có chút thất bại.

Nhưng lúc trước anh giãy giụa cố gắng rồi lại từ bỏ, không nghĩ tới đột nhiên vẫn còn có một người luôn yên lặng ở bên cạnh chờ đợi anh, anh chán ghét loại cảm giác chính bản thân không làm được gì của hiện tại, lại để cho người khác gồng gánh bản thân mình lên.

Giang Thịnh Hoài kéo cánh cửa muốn đi ra ngoài để hít thở không khí, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt co quắp của Tần Duyệt Hàn.

“Tạm thời cúp máy trước, lần sau lại cùng cậu nói chuyện.”

Anh vội vàng đem điện thoại tắt đi, ngày thường gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vậy mà hôm nay Giang ảnh đế một chữ cũng không thể nói ra được.

“Giang lão sự, xin, xin lỗi, tôi chỉ đưa tới cho anh ly sữa bò.”

Không đợi Giang Thịnh Hoài mở miệng, Tần Duyệt Hàn liền hoang mang nghiêng nghiêng ngả ngả mà trở về phòng của chính mình.

Xưa tới nay Giang ảnh đế đối với phụ nữ chưa bao giờ có một loại tình cảm nào, thế nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu bạch thỏ hốt hoảng chạy trốn, lại có cảm giác nói không lên nơi. Ở một góc nào đó, trái tim anh vẫn không thể hạ xuống.

Lúc sau Nghê Kiều cố tình gửi cho anh một tin tức, vừa nhấn vào, liền nhìn thấy tin tức liên quan đến buổi phát sóng hai ngày này, hơn nữa toàn là những lời nói thậm tệ với Tần Duyệt Hàn.

“Nghê Kiều, con mẹ nó rốt cuộc là cậu muốn làm gì?” Giang Thịnh Hoài liếc mắt qua chiếc điện thoại, anh không tin Nghê kiều lại gửi tin tức kiểu này qua cho mình, hơn nữa còn rất nhiều.

“Không làm gì nha, tôi có thể làm gì. Có điều nói qua cho cậu một tiếng, nếu cậu rời đi, Tần Duyệt Hàn đoán chừng cũng bị đám fan quá khích của cậu bị người ta chửi bới đến cái vòng showbiz này cũng sống không nổi nữa.”

“Cậu có ý tứ gì?” Giang ảnh đế rất ít khi chú ý tin tức ở trên Weibo, Nghê Kiều thật biết cách khiến người khác phải suy nghĩ.

“Nhắc nhở Giang ảnh đế một chút, không phải ai cũng có một người may mắn như anh. Từ khi chương trình phát sóng chơ tới bây giờ, Tần Duyệt Hàn đều bị mắng chửi hơn bao giờ hết, một bên nói là có người chống lưng, một bên nói cả ngày ở bên cạnh quỳ liếm cậu, còn có người nói là Tần Duyệt Hàn cùng với Lê Bách Hằng sử dụng quy tắc ngầm.”

“Sh*t, những người này có bệnh?”

Nghê Kiều cười khổ không nói lời nào, cô đã bảo hộ Giang Thịnh Hoài quá tốt rồi, cũng đã 30 tuổi nhưng so với năm 20 tuổi cũng không khác nhau là mấy, vẫn là không tim không phổi, căn bản không biết rằng trong giới showbiz có bao nhiêu cạm bẫy cơ chứ.

“Dù sao thì cậu cũng nên nghĩ cho kỹ, nếu như cậu thật sự muốn rút khỏi chương trình, tôi sẽ đi nói Lê Bách Hằng một tiếng.” Nghê Kiều nghĩ thầm, cho dù cô không đi nói, Giang Thịnh Hoài tên chó con này cũng sẽ tự mình đi nói, như thế còn phiền toái hơn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK