Mới từ trong phòng đi ra ngoài cô liền gặp được Hạ Thâm.
“Ngươi đi đâu?” - Hai người cả trăm miệng nhưng lại hỏi đúng một câu.
“Hình như là máy nước nóng hỏng rồi, tôi đi tìm người tới giúp một chút.” - Tần Duyệt Hàn mà trả lời, trên mặt một chút không vui cũng không có.
“Trợ lý của cô đâu?” - Hạ Tâm có chút tò mò, lần đầu tiên anh thấy có người không cần trợ lý của mình đến giúp lại chạy đi tìm người khác.
“Cô nhóc ấy có chút không quá thoải mái.”
Hạ Thâm xe như đã nhìn rõ, cô trợ lý này đối với Tần Duyệt Hàn chính là một người quan trọng.
“Lần đầu tiên đến những nơi như vậy, có chút không thích ứng kịp, qua hai ngày sẽ tốt hơn.” - Tần Duyệt Hàn không thích ánh mắt xem thường người khác này của Hạ Thâm, giống như không để ai vào mắt bao giờ.
“Vậy, cùng nhau đi xuống đi.”
Thật ra lúc trước bọn họ đã gọi cho người sửa máy nước nóng, nhưng là vì ở đây không có sóng không thể nào liên lạc được, ở trấn này quá hẻo lánh.
Mà rất nhanh cũng đã có người đến sửa.
Sóng gần như là không có, gửi một cái tin nhắn cũng mất cả nửa ngày.
Buổi sáng Tần Duyệt Hàn gửi cho Trương Lam một tin nhắn, một buổi sáng trôi qua cũng chưa thấy gửi được, đến buổi chiều xem lại thấy vẫn chưa gửi được, cũng không biết rốt cuộc khi nào có thể gửi thành công.
“Cảm ơn…”
“Không cần khách khí, có việc lại kêu tôi.”
Nhan Lạc càng thêm tuyệt vọng, Tần Duyệt Hàn đành phải an ủi nói.
“Những cảnh quay ở đây đại khái mấy hai tháng liền quay xong, em ráng nhịn một chút là được.”
Sau đó mọi người bắt đầu đi vào với trạng thái mà so với tưởng tượng cũng không khác là mấy.
Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh tượng nhà của nữ chính bị lục soát đập nát, một đám người hung ác mang theo cả những dục vọng kinh khủng mà xâm nhập vào thôn trang nhỏ.
Lúc này Tần Duyệt Hàn đang đóng vai người lao động, khi vừa nghe được động tĩnh liền đi về nhà nhìn một cái, kết quả liền nhìn thấy một đám người hung ác đánh đập người dân, còn cùng theo đó là tiếng hò hét thắng lợi.
Một trận âm thanh tê tâm liệt phế truyền vào trong tai, Tần Duyệt Hàn trốn ở sau một tảng đá lớn, tận mắt nhìn thấy một tên cao to rầu xồm xoàm mặt đầy vết sẹo kéo một người phụ nữ mang thai đi vào trong một căn nhà nhỏ.
Chờ đến khi toàn bộ âm thanh ở trong thôn trang không còn nữa, thời điểm đi vào trong không khí chỉ tràn đầy mùi máu tươi. Tần Duyệt Hàn không nhịn được mà nôn mửa một trận.
Một màn này thực sự là quá man rợ, không chỉ có các diễn viên nhập tâm, mà nhân viên công tác ngay lập tức cũng bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho sợ hãi.
Đặc biệt là Tần Duyệt Hàn ở trong mắt đầy phẫn nộ cùng tuyệt vọng, ai nhìn thấy cảnh này cũng đều sẽ cảm thấy đau lòng vô cùng.
…
Sau khi cảnh quay kết thúc, Phương Cù liền dặn dò mọi người nghỉ ngơi một chút.
Mà Tần Duyệt Hàn vẫn còn ở trong nhân vật vẫn chưa thể thoát ra được.
Hạ Thâm đi tới bên cạnh, mặc dù anh ta không cảm nhận rõ được nhưng vẫn khen nói.
“Cảnh vừa rồi cô diễn rất đạt.”
Mấy chữ này từ trong miệng cậu ta nói ra, nghe có chút không thực, nhưng nhìn qua thực chân thành.
“Cảm ơn!” Tần Duyệt Hàn vẫn là có chút khó chịu, vừa rồi dùng quá nhiều cảm xúc, trong lúc nhất thời không kịp thu trở về.
Hơn nữa nếu thu hồi trở về, chờ đến khi quay tiếp lại phải bắt đầu lấy lại cảm xúc.
Mà cảnh quay phía sau vẫn có suất diễn của cô.
Đợi những người kia rời khỏi thôn trang, Tần Duyệt Hàn liền mang bò đi vào trong thôn.
Đây chính là nơi cô lớn lên từ nhỏ, chính là nơi đã nuôi cô lớn, còn có những người thân yêu của cô.
Trong phim có rất nhiều tình tiết nhỏ, nữ chính không phát ra bất cứ một âm thanh nào mà từng bước từng bước đi đến cạnh mọi người mà an táng.
Những cái hố đó là do nhân viên của đoàn làm phim đào sắn, Tần Duyệt Hàn chỉ cần quay một chút là được, nhưng là vì muốn cho hình ảnh chân thật hơn, cô vẫn tự mình đào bới một hồi.
Trên tay cô dính đầy bùn đất cùng với đó là máu tươi, trên tay cô đã trầy không ít da, người khác nhìn vào cũng không khỏi đau lòng.
“Dùng sức mà đào, không ăn cơm sao?” - Phương Cù kêu tạm dừng sau đó nhìn về phía Tần Duyệt Hàn rống lớn một câu.
“Vị trí không đúng, dịch lên một chút.”
“Di động ai đang kêu, còn không nhanh chóng tắt đi.”
“...”
Chỉ một cảnh quay này, cả một buổi chiều Phương Cù cứ phải nói đi nói lại. Tuy rằng kỹ thuật diễn của Tần Duyệt Hàn không tồi, nhưng chi tiết đào đất quá cẩn thận, liền bị mất quá nhiều thời gian.
Thẳng đến khi trời tối, thật khó khăn Phương Cù mới kết thúc cảnh quay, có điều còn rất nhiều chi tiết cần phải quay bổ sung.
Một ngày kết thúc, mọi người đến mệt đến thở cũng không được.
Thời điểm Tần Duyệt Hàn trở lại khách sạn, cảm giác thân thể đã không còn là của chính mình nữa.
“Chị Duyệt Hàn, chị nới Phương đạo ngày thường đối với ai cũng không nóng không lạnh, như thế nào khi vừa mới quay phim liền thay đổi thành con người khác vậy. Vừa rồi ở phim trường, em cảm giác sắp bị ông ấy hù chết rồi.
Nhan Lạc đi theo Tần Duyệt Hàn cũng gặp qua không ít đạo diễn nghiêm khắc, nhưng người giống như Phương Cù lại không thấy nhiều lắm.
“Bình thường sẽ là sinh hoạt, thời điểm đóng phim chính là làm việc, sinh hoạt cùng làm việc không giống nhau được.” - Thực ra Tần Duyệt Hàn cũng rất thích thời điểm Phương đạo nghiêm khắc, có điều là bản thân cô cũng có chút chịu không được.
Danh Sách Chương: