• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Lục Lan Truyện’ không sai biệt lắm cũng tới những phân đoạn cuối cùng, Tứ Gia vì cứu Lục Lan, thiếu chút nữa mất mạng.

Hai người bị một người đuổi giết, cùng nhau trốn đến một thôn trang nhỏ để ẩn nấp.

Bọn họ đi vào một thôn trang, mà người trong thôn trang này so với bên ngoài giống như là hai thế giới khác nhau, cũng may người dân nơi đây tương đối chất phác, cũng không ai so đo cái gì, hoàn toàn đem bọn họ thu nạp vào thôn.

“Vì cái gì cứu tôi?” Lục Lan ở một bên giúp anh băng bó vết thương vừa chất vấn, mặt mũi ẩn ẩn còn có thể thấy được một tia thẳng thắn.

“Em không nên ở lại trong cung.” Tứ Gia cố ý bình tĩnh mà nói, còn có một câu anh không dám nói, đó chính là Lục Lan càng không nên lưu lại ở bên người kia.

“Vậy anh nói cho tôi nghe, tôi nên lưu lại ở chỗ nào? Lưu lại ở trong phủ của anh để bị người khác khi dễ tôi sao?” Lục Lan có chút quật cường hỏi.

Kỳ thật, nếu thật sự lại nói tiếp chuyện đó, lúc trước ở trong phủ của anh bị mấy tiểu nha hoàn khi dễ, đến lúc sau lại càng quá đáng hơn, quả thực những chuyện ấy đối với cô không tính là cái gì, nhưng trong lòng vẫn có chút giận dỗi. Là anh mang cô trở về, cũng là anh mặc kệ cô.

“Lục Lan!” Tứ Gia đột nhiên thâm trầm mà gọi tên cô.

Vừa văn đúng lúc Lục Lan cũng băng bó xong vết thương, ánh mắt dừng ở trên người anh, hai người cứ như vậy tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Cuối cùng, vẫn là Tứ Gia cái gì cũng chưa nói.

Lục Lan cười nói: “Anh vĩnh viễn đều như này, nói chuyện nhưng chỉ nói một nửa, làm người khác đoán không được nhìn không thấu, cho nên tôi mới chán ghét anh như vậy.”

Cô đã có thể thông qua bằng một ánh mắt một chi tiết nhỏ có thể nhìn thấu tâm tư của rất nhiều người, chỉ có anh, cô lại dường như vĩnh viễn đều không thể hiểu được.

Ở nơi đây sinh hoạt vô cùng nhàn nhã, giống như là chốn bồng lai yên tĩnh, ở thôn trang cũng có một phiên chợ, có điều cũng là do người ở trong thôn tự cấp tự túc dựng thành một cái chợ nhỏ.

Tứ Gia mang theo Lục Lan đi dạo, thấy cô nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô bên đường, cô lại bởi vì trong túi không có tiền đánh phải bỏ qua.

Tứ Gia lặng lẽ cho người bán một miếng ngọc bội, sau đó lấy xâu, đi đến bên người cô.

“Cho cô!”

Trong cái nháy mắt kia, trong mắt Lục Lan hiện lên một tầng long lanh tươi cười.

Hai người ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đại thẩm ở trong thôn làm chút việc nhà, có đôi khi cũng sẽ cùng những đứa trẻ chơi đùa ở dưới sông, một đoạn thời gian này, là Tứ Gia cùng với Lục Lan ở trong phim hạnh phúc nhất.

Có một ngày Lục Lan tỉnh dậy lúc sau phát hiện không thấy Tứ Gia đâu, gấp đến độ không kịp mặc thêm áo ngoài, vội vàng chạy ra ngoài.

Đại thẩm nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô, chạy nhanh đến bên người hỏi: “Cô nương, cô có phải hay không lo lắng cho phu quân của mình? Cô yên tâm, cậu ta là với phu quân của tôi đi ra ngoài săn thú, nói kiếm thức ăn làm món ngon cho cô.”

Phu quân? Lục Lan bởi vì cáu xưng hô này mà đứng hình mất một chút, mà sự lo lắng cũng theo đó mà bay đi mất.

“Anh ta không phải phu quân của tôi…” Phải qua một lúc lâu, Lục Lan mới phản ứng mà giải thích.

“Về sau sớm hay muộn thì cũng như vậy, vừa nhìn thấy hai người là đại thẩm đã biết xuất thân từ gia đình giàu có. Tiểu tử kia con người cũng khá tốt, a thẩm nhìn ra được, mỗi lần cậu ta nhìn cô đều là ánh mắt đong đầy yêu thương, mỗi một cái nhìn đều chứa mật ngot…”

Lúc nói đến đoạn này, vừa vặn bị Tứ Gia trở về nghe được, hai người xấu hổ mà dời ánh mắt đi chỗ khác.

A thúc a thẩm cho rằng hai người đang thẹn thùng, cho nên liền nhanh chân chạy xuống gian bếp mà nấu ăn….. Chính là không muốn quấy rầy hai người bọn họ.

“Vừa mới….”

“Ân!”

Hai người cũng không biết nên nói cái gì, Lục Lan vội vàng chạy ra ngoài.

Những ngày bình yên ở nơi đây trôi qua rất nhanh, mà Thập Tam Gia cũng đã mang theo người đi đến đây tìm bọn họ.

Tứ Gia đem Lục Lan nên một mỏm núi nhỏ, hỏi cô: “Muốn trở về sao? Nếu không muốn, chúng ta liền ở lại nơi này cả đời.”

Trong lòng Lục Lan hiện lên một cái chớp dao động, qua vài giây, lập tức liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

“Thực xin lỗi, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Tứ Gia nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Lục Lan, trong miệng nỉ non nói: “Qủa nhiên trong lòng vẫn là không bỏ được lão bát sao?” Cuối cùng anh lại cười khổ một tiếng.

[Qua]

Lê Bách Hằng vừa hô kết thúc, mọi người ở đoàn làm phim ngay lập tức thổn thức.

“Thập Tam Gia tới sớm như vậy làm gì, ô ô ô, có thể hay không cho hai người bọn họ ở nhiều thêm hai ngày không?”

“Đừng cản tôi, tôi còn muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau cơ, xem đến đây tôi không chấp nhận được.”

“Lê đạo, ông rốt cuộc vì cái gì lại viết ra một kịch bản như vậy, vì cái gì muốn đem hai người kia viết thành cái dạng này, cũng quá khổ sở rồi.”

Đại đa số mọi người đều nói lên tâm ý bất bình, tuy rằng biết đây chỉ là một bộ phim, chỉ có thể trách tại kỹ thuật diễn của diễn viên quá tốt, đem từng cảm xúc xâm nhập vào trong tròng của mỗi người, chỉ xem một cảnh kia liền cảm thấy khó chịu không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK