Bên trong gian bếp thiếu vắng đôi tay phụ nữ, Bạch Kính Xuyên nhìn những món ăn đã nguội lạnh trên bàn, khẽ cười:
“Thức ăn nguội cả rồi, em chờ một lát tôi đem chúng đi hâm lại cho nóng.”
Nói xong, Bạch Kính Xuyên lần lượt mang những đĩa thức ăn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Triệu An Ngữ ngồi vào bàn ăn, nhàm chán đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng không kiềm chế được mà đặt lên tấm lưng vuông rộng của Bạch Kính Xuyên.
Người đàn ông này bên trong chứa bao nhiêu bí mật? Càng ngày cô càng phát hiện thực ra bản thân không hề hiểu một chút nào về Bạch Kính Xuyên xuyên cả.
Nếu ví anh ta như hộp quà, thì sau mỗi lớp giấy bọc chính là một điều bất ngờ.
Triệu An Ngữ nghĩ liệu rằng sau những lớp giấy bóng bẩy đó, món quà ẩn chứa bên trong là gì đây? Có thực sự đẹp hay cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Hai tay Bạch Kính Xuyên bận rộn bưng đồ ăn nóng hổi, quay người lại phát hiện Triệu An Ngữ đang ngẩn người nhìn mình.
Bạch Kính Xuyên chầm chậm đi đến trước mặt Triệu An Ngữ lo lắng hỏi:
“Em không khỏe sao?”
Lờ vừa cất lên, Triệu An Ngữ giống như kẻ trộm bị chủ nhà bắt được giật mình đứng vột dậy, đưa tay ra đón đĩa thức ăn trên tay Bạch Kính Xuyên.
“Để tôi phụ anh.”
“Cẩn thận bỏng.” Bạch Kính Xuyên vội vàng ngăn cản, nhưng không nhanh bằng hành động của Triệu An Ngữ.
Cảm giác bỏng rát truyền đến tay, Triệu An Ngữ hít vào một hơi lạnh, cố gắng chịu đựng hạ xuống bàn, sau đó bàn tay đỏ ửng không ngừng run rẩy.
Da cô sao có thể so bì được với cơ thể rèn luyện nhiều năm của Bạch Kính Xuyên, đồ mới lấy từ lò vi sóng ra đương nhiên là rất bỏng rồi. Chỉ là trong lúc hoảng hốt cô đã quên mất điều đó.
“Để tôi xem.” Bạch Kính Xuyên vội vàng đặt đĩa còn lại trên tay xuống bàn, nghiêng người qua cầm lấy cổ tay Triệu An Ngữ nâng lên kiểm tra vết thương.
Làn da Triệu An Ngữ khá mẫn cảm, chưa được vài giây đã phồng lên, Bạch Kính Xuyên như sợ cô đau, cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi.
Hơi thở Bạch Kính Xuyên giống như cơn gió mát lạnh thổi vào trưa hè oi ả, khiến bàn tay Triệu An Ngữ dễ chịu hơn.
Thực ra sau đó tay cô dần dần cũng đã bớt đau hơn rồi, nhưng Bạch Kính Xuyên chính là sợ chưa đủ quan tâm, gọi điện cho Lâm Tường mua đủ các loại thuốc về bôi, hết thuốc mỡ giảm sưng đến thuốc chống sẹo, làm Triệu An Ngữ lầm tưởng mình bị gì đó nghiêm trọng lắm cơ.
Chờ bôi thuốc xong, Bạch Kính Xuyên đưa vào tay Triệu An Ngữ một cái thìa, xem cô như thương binh ép buộc sử dụng tay trái ăn cơm.
“Thử món này đi.” Bạch Kính Xuyên gắp tôm rang đặt vào thìa Triệu An Ngữ, mong chờ nhìn cô.
Khóe môi Triệu An Ngữ giật giật, có chút bất mãn nâng thìa đưa lên miệng.
Tôm rất tươi, gia vị vừa phải không ngọt cũng không mặn, mùi vị không tệ, đều là do Bạch Kính Xuyên nấu sao? Triệu An Ngữ đầy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngạo trước mặt.
||||| Truyện đề cử: Trói Em Mãi Không Buông |||||
“Thế nào không vừa miệng.” Bạch Kính Xuyên e sợ không hợp khẩu vị của cô, dò hỏi.
Triệu An Ngữ lắc đầu: “Rất ngon.”
Sao trước kia cô không nhận ra Bạch Kính Xuyên là kiểu đàn ông toàn năng? Không chỉ giỏi kiếm tiền còn rất có thiên phú nấu ăn, so với anh ta người phụ nữ chỉ biết luộc rau, rán trứng như cô quả thật hổ thẹn không bằng.
Đây là lần đầu Bạch Kính Xuyên nghe được lời tán thưởng mình từ miệng Triệu An Ngữ, vui đến cười ngoác cả miệng. Nhiệt tình gắp thêm món này món kia cho cô nếm thử, thành ra cái bát con nhỏ xíu chật kín thức ăn.
Có câu thế này: Chỉ cần nhìn đối phương ăn ngon miệng, mình không cần ăn cũng thấy no.
Bạch Kính Xuyên hiện tại là như vậy, cả bữa ăn chỉ chăm chăm chú chú gắp thức ăn cho Triệu An Ngữ, quên luôn cả cái dạ dày của mình cũng cần phải ăn.
“Tôi đủ rồi.” Triệu An Ngữ thấy phân nửa đồ ăn đã nằm gọn trong bụng mình, mà người cuồng gắp nào đó vẫn còn chưa chịu ngừng tay, không nhịn được liền nói.
Lúc này Bạch Kính Xuyên mới đặt đũa lên bát.
“Mai tôi có việc cần phải ra ngoài, em ở nhà nếu buồn chán quá bảo Lục Trị đưa ra ngoài chơi.”
Ra ngoài sao? Biết đi đâu bây giờ? Triệu An Ngữ gật đầu cho có lệ, dù sao lúc này đây cô không có tâm trạng đi chơi.
Kết thúc bữa cơm, Bạch Kính Xuyên muốn cùng Triệu An Ngữ trò chuyện nhưng bị cô dùng nhiều lý do cự tuyệt, thành ra phòng ai người ấy về.
Triệu An Ngữ vào phòng liền khóa trái cửa lại, đi tới túi hành lý lấy đồ mang vào phòng tắm.
“Cốc cốc.” Triệu An Ngữ tắm rửa chưa được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô nhấn gạt vòi tắm xuống, mặc quần áo vào đi ra mở cửa.
Hiển nhiên không ngoài dự liệu, Bạch Kính Xuyên đứng trước cửa phòng, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Làm phiền em rồi, tôi cần lấy ít đồ.”
Triệu An Ngữ không còn cách nào khác nhích sang một bên, nhường đường cho anh ta đi vào.
Nơi phòng để quần áo, Bạch Kính Xuyên lục lọi tìm tòi một lúc lâu, mới cầm hai ba bộ đồ gì đó đi ra.
“Em đừng thức khuya quá, ngủ sớm đi.”
Triệu An Ngữ cứ tưởng sau lần này mình có thể đóng cửa ở trên giường an tĩnh lướt mạng xem tin tức, ai ngờ khi mắt cô lim dim buồn ngủ, thì tiếng gõ cửa lần nữa truyền tới.
“Cốc cốc.”
Cô thiếu kiên nhẫn ngồi dậy.
Bạch Kính Xuyên cười cười, biểu hiện của người mặt dày vô sỉ, chỉ tay vào trong phòng: “Tôi có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ.”
“Chúng ta đổi phòng đi, tôi không sợ giường cứng.” Triệu An Ngữ bất lực nói.
Bạch Kính Xuyên cầm cuốn sách dày bịch trên tay, đi ngang qua người Triệu An Ngữ: "Tôi là đàn ông, không thể để người phụ nữ của mình chịu khổ được.
Triệu An Ngữ nhíu nhíu mày, tự thề với lòng mình anh ta còn tới nữa cô thà ngủ ngoài sân, cũng nhất quyết không chịu ở chỗ này.
Thật may, Bạch Kính Xuyên cũng là người biết điểm dừng, an phận không tiếp tục quấy rầy Triệu An Ngữ nghỉ ngơi nữa.
Triệu An Ngữ quay về giường, tắt điện thoại đặt qua một bên, nằm xuống trần trọc hồi lâu vẫn chưa thể ngủ đi được. Bầu trời đêm Châu Nam hiện giờ thế nào, có như Hải Thành tràn ngập ánh sao?
Bố mẹ cô đã ngủ chưa? Hay còn vì nhớ cô mà thao thức?
Cô chưa quen với nơi này, lòng cảm thấy vô cùng nhớ nhà, nhớ dòng xe tấp nập, không khí ấm áp ở Châu Nam xa xôi.
Triệu An Ngữ nhắm mắt lại cố gượng ép bản thân phải ngủ, cô đã lựa chọn rồi thì phải thật kiên trì chứ? Giống như bố cô nói chỉ một Hải Thành thôi mà, đâu có phải đi vào biển lửa.
Bạch Kính Xuyên đối xử rất tốt với cô.
Triệu An Ngữ mong rằng khởi đầu tốt đẹp này, sẽ cho mình một cuộc sống dễ thở sau này.
Nơi thư phòng gần một giờ đêm còn sáng ánh đèn, Bạch Kính Xuyên nhìn nhìn cuốn sách trên bàn khóe miệng vô thức cong lên.
Sang gian phòng mới anh cố tình căn dặn Lâm Tường không mang theo thứ gì, tất cả đều để ở phòng ngủ cũ.
Một chút dụng ý nhỏ nhoi này chỉ là muốn nhìn thấy cô nhiều hơn mà thôi.
Anh đưa mắt nhìn những vì sao phủ kín trên trời, đôi mắt lóe lên ý cười nồng đậm.
Bên cạnh anh giờ đây đã có ánh sao sáng thuộc về riêng mình rồi, không cần thiết phải tương tư mỗi tối ngửa mặt nhìn trời nữa.
Một đêm dài tĩnh lặng, có người vì hạnh phúc mà thức trắng, có người lại vì những lo âu tương lai mà khó ngủ.
Danh Sách Chương: