• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu An Ngữ được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê sâu, đồng tử giãn và dấu hiệu gần mất não.

Sau khi thực hiện các bước cấp cứu, và hai lần lọc máu Triệu An Ngữ đã qua khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng đã mười tiếng đồng hồ trôi qua cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Bác sĩ nói có thể do Triệu An Ngữ không muốn đối diện với cuộc sống thực tại, chọn cách phong ấn ý thức để trốn tránh.

Bạch Kính Xuyên lặng lẽ vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh ngắt ấy, vừa đau xót lại vừa trách móc.

Hôm nay bầu trời rất đẹp, tại sao một cô gái đang ở độ tuổi xuân xanh, lại chọn cách tự kết liễu đời mình để giải thoát khỏi những khó khăn trong cuộc sống?

"Ngữ Ngữ." Anh khẽ vùi mặt vào tay cô, thì thầm gọi tên cô một cách đau đớn và tha thiết.

Giấc mơ của em là gì? Vì sao không tiếp tục cố gắng theo đuổi?

Anh muốn em trở lên cứng cỏi, chứ không phải yếu đuối trốn tránh thế này.

Anh đã từng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng ý chí muốn tiếp tục sống khiến anh trở lên mạnh mẽ gan dạ, kiên cường vượt qua bom đạn.

Trên đời này chẳng có gì là dễ dàng cả, đến đường cao tốc còn không thẳng mãi được mà.

Mọi việc đều có hướng giải quyết riêng, giống như trời tối rồi sẽ lại sáng, nếu có niềm tin và nghị lực chẳng có cái gì gọi là bế tắc cả.

"Em có nghe thấy tiếng khóc ngoài kia không? Bọn họ đều vì em mà rơi lệ."

Triệu phu nhân đã khóc rồi ngất đi không biết bao nhiêu lần, còn Triệu Anh dường như đã già thêm chục tuổi, cảm giác khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh chua xót biết bao.

Vậy mà cô gái vô tâm này vẫn mãi nằm đó, thỏa mái ngủ ngon lành.

"Triệu An Ngữ tôi ra lệnh cho em thức dậy ngay lập tức, em cho rằng tôi không dám động tới em nên thách thức tôi sao?" Bạch Kính Xuyên bỗng buông tay cô ra, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt kia, vẻ mặt tức giận nói.

Nhưng đáp lại anh chỉ có thanh âm của máy đo nhịp tim, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu, Bạch Kính Xuyên nói ra rồi lại tự mình nghe.

Từng ấy năm quen biết chưa bao giờ anh thấy cô ngoan ngoãn thế này, mặc cho anh nói gì cũng im lặng, so với thái độ này anh thích thấy cô ương bướng cáu kỉnh hơn.

"Thôi em cứ ngủ đi, nhưng khi thấy lòng thỏa mái hơn phải tỉnh dậy đấy." Bạch Kính Xuyên dịu dàng thê lương nói, bước chân nặng nề rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài Triệu phu nhân nghe tiếng mở cửa, ôm theo hy vọng vội vàng đứng dậy. Đối diện với ánh mắt đó, Bạch Kính Xuyên thực sự rất khó xử khẽ đắc đầu.

Thấy vậy bà Triệu ngồi phịch xuống ghế ôm mặt khóc nức nở: "Đều tại ông, mất rồi thì thôi sao ông phải nặng lời với con bé?"

"Nó muốn chết thì để nó chết đi." Triệu Anh quay mặt vào tường, ngữ điệu giận dữ nói.

"Ừ ông thì hay rồi ai cũng mong biến mất, một mình ông cứ thế cô quạnh cả đời đi." Triệu phu nhân nổi đóa, gạt đi nước mắt gân cổ nói.

Nơi không ai nhìn thấy được, đôi mắt Triệu Anh mờ mịt, chẳng khá vợ mình là bao.

Tức giận cũng chỉ là nhất thời, con ông sinh ra một tay dưỡng dục sao có thể không yêu thương, nói giết một cái là xuống tay được đây?

Bạch Kính Xuyên nhìn vợ chồng nhà họ lời qua tiếng lại, thở một hơi thật dài.

"Tư lệnh." Lâm Tường từ xa đi lại, ánh mắt hướng về Bạch Kính Xuyên chờ lệnh.

Bạch Kính Xuyên đưa mắt nhìn vào nơi Triệu An Ngữ đang tĩnh dưỡng, thần sắc mang theo tư thù nói: "Vào ngày Doãn Tắc vận động cử tri, cậu từ từ tung những việc dơ bẩn bọn họ đã làm trong tay ra đi."

"Dạ." Lâm Tường kính cẩn đáp lại.

Nhà đó thực ra cũng chẳng tốt lành gì? Hối lộ tham ô có việc nào mà không đáng tội? Chi bằng tiện một lần quét sạch, làm chuyện có ích cho xã hội.

Nói xong Bạch Kính Xuyên liền nhấc chân đi ra cửa.

Bạch Kính Xuyên thực ra cũng không đi xa, mà chỉ ra ngoài khuôn viên hít thở chút không khí thoáng đãng, trút bỏ đi muộn phiền, ưu sầu chất chứa trong lòng.

Cũng chính vì lời nói này, mà vào ba ngày sau đó, trong cuộc vận động cử chi bầu cử cho chức vị bí thư thành phố, xảy ra một chuyện khiến cả dư luận xôn xao.

Doãn Tắc đang từ trên đỉnh cao bỗng chốc rơi xuống hố sâu vạn trượng.

Doãn Tắc khoác lên mình dáng vẻ cương trực hiền hậu, đứng trên mục nói về dự định trong ba năm tới của mình khi được ngồi vào chiếc ghế bí thư, trước toàn thể đông đảo nhân dân Châu Nam.

"Trong thời gian đương nhiệm tôi hứa sẽ xây dựng một thành phố xanh sạch đẹp, giảm thiểu khói bụi..."

"Chuyện gì đây? Mau xem đi có phải con trai ông ta không?"

"Thật ghê tởm."

Doãn Tắc chưa kịp nói hết câu, bên dưới dấy lên một loạt những lời rì rầm bàn tán.

Ông ta khó hiểu đá mắt nhìn cấp dưới.

Người đàn ông cấp dưới chưa kịp đi điều tra, điện thoại trong túi quần đã kịch liệt rung mạnh, anh ta lấy ra xem, sắc mặt liền hiện lên tia hoảng hốt.

"Ngài xem có chuyện lớn rồi."

Doãn Tắc nhíu nhíu mi tâm, giật lấy di động từ tay người đàn ông.

Sau khi nhìn rõ gương mặt người trong đoạn video, ông ta không thể bình tĩnh được nữa, mặt mày đen thui bỏ lại một câu phất tay xoay người rời đi.

"Cậu xử lý đi."

Về đến nhà, mặt ông ta hầm hầm đi lên phòng Doãn Khiên, mất kiên nhẫn đập cửa thùng thùng.

"Thằng ngu mày ra đây cho tao."

"Bố có chuyện gì vậy?" Doãn Khiên cả đêm hôm qua ở bên ngoài phóng túng, tờ mờ sáng mới trở về nhà, chưa chợp mắt được bao lâu đã bị tiếng động lớn ngoài cửa đánh thức, anh ta hai mắt lim dim thiếu ngủ ai oán nói.

Biểu cảm Doãn Tắc nhìn Doãn Khiên lúc này giống như kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung, cái gì cũng không muốn nói thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấm đá túi bụi trên người con trai.

Doãn Khiên không kịp phản ứng lùi về sau mấy bước, khóe miệng ứa ra tia máu, kinh hãi nhìn bố. Nhưng Doãn Tắc nào có buông ta ông ta vớ được thứ gì liền dùng thứ đó đập lên người anh ta, phải cho tới khi có người giữ ông ta lại, trận đòn roi này mới kết thúc.

Ông ta thở phì phò, chỉ tay vào mặt Doãn Khiên: "Mẹ kiếp có phải mày đang trả thù tao không?"

Doãn Khiên khắp người bầm rập, lê lết từ dưới sàn nhà đứng dậy sợ sệt nói: "Con không dám."

"Không dám? Còn có cái gì mà mày không dám? Loại phụ nữ bẩn thỉu đó mày còn chơi được, muốn chết cũng đừng có báo hại tao chứ?"

Nghe Doãn Tắc nói, Doãn Khiên hình như ngộ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng quay về giường lấy điện thoại.

Đoạn video sắc nét âm thanh rõ ràng, một nam ba nữ quần nhau trên giường, thật khiến người ta phải đi rửa mắt.

Di động trên tay Doãn Khiên rơi bịch xuống sàn nhà, len lén nhìn Doãn Tắc đầy run sợ: "Bố con bị hại."

"Hại? Mày biết hiện tại đang trong giai đoạn nhạy cảm, mà còn tùy ý để cho bọn chúng có cơ hội, chẳng phải quá ngu rồi sao? Tao đã bảo mày ở nhà cơ mà." Doãn Tắc thật hối hận vì đã sinh cái loại con ngu ngốc này ra, đầu óc đã kém thông minh còn không nghe lời.

"Bố bây giờ phải làm sao? Bố quen biết rộng nhờ người ta gỡ nó xuống đi." Doãn Khiên chạy tới quỳ gối dưới chân Doãn Tắc van xin, anh ta là luật sư sự việc này lan rộng sau này ai còn dám thuê anh ta biện hộ nữa?

Doãn Tắc chán ghét đẩy Doãn Khiên ra quay lưng xuống nhà, gỡ vẫn phải gỡ, nhưng đã có biết bao nhiêu người xem ra rồi, xóa thế nào được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK