Nhận được thông báo chuyến bay mang theo các lãnh đạo cấp cao sẽ đáp tại sân bay Tây Sơn lúc tám giờ ba mươi phút tối, Triệu An Ngữ làm việc không yên cứ vài phút đồng hồ trôi qua lại rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn sắc trời bên ngoài ô cửa sổ.
Vốn cô đã hứa hẹn với Bạch Kính Xuyên nấu một bữa ăn thịnh soạn chờ anh trở về, nhưng dường như lúc này lòng cô không có tâm trạng đó, chỉ muốn mau chóng có thể gặp được anh sớm một chút, nghĩ vậy cô chợt nảy ra kế hoạch tạo cho anh kinh hỷ bất ngờ.
Triệu An Ngữ tắt máy tính, vội vã rời tòa nhà làm việc, trước hết đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn để sẵn trong nhà, sau đó ước tính thời gian lái xe tới sân bay.
Từ Hải Thành tới sân bay Tây sơn mất khoảng ba giờ lái xe, Triệu An Ngữ lo sợ trên đường giao thông không thuận lợi, từ hai giờ chiều đã xuất phát, cuối cùng khi cô tới nơi lại sớm hơn thời gian đã định nửa tiếng.
Triệu An Ngữ không biết nên cười hay nên khóc đây? Còn mấy tiếng nữa cô biết làm gì để giết thời gian?
Bình thường giống như chỉ cần cúi xuống nhặt chiếc bút thôi, khi ngẩng đầu lên đã kết thúc một ngày, nhưng khi chờ đợi một ai đó vài giây thôi cũng như cả ngày dài đằng đẵng.
Triệu An Ngữ ngồi trên ghế chờ nhìn dòng người đông đúc qua lại, rồi lại hướng tầm mắt ra xa xem những gia đình đoàn tụ người thân, nhìn qua ngó lại thế mà chẳng mấy chốc trên màn hình thông báo hiển thị chuyến bay từ nước A đã hạ cánh.
Ánh mắt cô mừng rỡ đứng dậy di chuyển tới khu vực sảnh chờ đợi, nhưng cô lại quên mất một điều chồng cô hiện tại đang giữ chức vụ cao trong quân đội, trên chuyến bay còn có các lãnh đạo nhà nước do vậy bọn họ chưa ra đến cửa an ninh đã vây kín hai bên, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng người không phận sự tiến gần.
Khoảng cách giữa cô và Bạch Kính Xuyên rất gần, nhưng lại chẳng thể chạy lại ôm anh, Triệu An Ngữ buồn bã cúi đầu, lùi bước rời khỏi sân bay. Biết vậy cô đã ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà chờ đợi anh rồi.
“Cô bé ngốc chưa đón được người đã đi rồi.” Triệu An Ngữ đi được nửa đoạn đường, sau lưng chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, tấm lưng cô cứng đờ chậm bước, ngay sau đó từng lớp cảm xúc vỡ òa gấp gáp xoay người lại.
Giữa biển người mênh mông cả người anh giống như được bao phủ bởi tầng hào quang tỏa sáng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy anh tách biệt với đám đông.
“Ôm một cái.” Bạch Kính Xuyên nở nụ cười thật tương, hai tay giang rộng cất lời.
Lời mời ngọt ngào này ai có thể từ chối được đây, cánh môi hồng từ từ cong lên, đôi chân cất bước chạy thật nhanh vào lòng anh.
Bạch Kính Xuyên dường như sợ Triệu An Ngữ không đủ sức, theo động tác của cô cũng sải từng bước chân.
Khi hai cơ chạm vào nhau, vạn vật xung quanh như ngừng lại, chỉ còn duy nhất âm thanh trái tim rung động. Bạch Kính Xuyên vùi đầu vào cổ Triệu An Ngữ, đem nỗi nhớ nhung suốt một tuần qua ôm cô thật chặt.
“Ngữ anh nhớ em muốn phát điên.”
Nói rồi anh không kìm được mà hôn lên cổ cô, sau đó từ từ di chuyển thân thể đem đôi môi cô chiếm giữ, cho dù có nói nhiều câu yêu thương đến mấy cũng không bằng một cái hôn nồng nàn, một cái va chạm vào nhau.
Kết thúc nụ hôn kéo dài, Triệu An Ngữ ôm cánh tay Bạch Kính Xuyên cùng anh đi lấy xe, dọc đường cô tò mò hỏi: “Em tưởng anh phải về cùng xe với mọi người?”
“Anh nói cô vợ nhỏ nhà anh không chịu được cô quạnh chạy tới tận đây đón anh rồi, cho nên bọn họ đã để anh ra với em.” Bạch Kính Xuyên nghiêng đầu cưng chiều hôn lên trán Triệu An Ngữ, trong đầu thầm nghĩ:
Cô gái ngốc nghếch này thật sự khiến người làm chồng như anh đau lòng, anh mà không nhanh nhạy nhìn thấy, chắc có lẽ cô cứ như thế mà âm thầm ra về, đem công sức đi xa cả quãng đường dài giấu nhẹm đi.
Triệu An Ngữ không mấy tin tưởng lời Bạch Kính Xuyên nói, nhưng cũng không muốn vạch trần, dù sao cô cũng rất hạnh phúc vì có anh chung đường rồi, những vấn đề khác cô đâu cần nghĩ nhiều, ông xã của cô là người đàn ông có năng lực để giải quyết mọi vấn đề.
“Từ giờ tới lúc chúng ta tổ chức lễ cưới anh sẽ ở nhà cùng em.” Bạch Kính Xuyên một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại tìm kiếm bàn tay Triệu An Ngữ đem kéo lên môi hôn.
Nghe Bạch Kính Xuyên nói, Triệu An Ngữ giật mình nhận ra chỉ còn nửa tháng nữa là tới ngày cưới của hai người, cô còn chưa lên danh sách khách mời đấy.
Triệu An Ngữ thầm mắng chính mình, đầu óc để đâu không biết? Đến những vấn đề quan trọng thế còn quên được.
“Đừng gấp anh thay em gửi thiệp mời rồi.” Nhìn biểu hiện muốn đánh chết chính mình của Triệu An Ngữ, Bạch Kính Xuyên lái chậm lại cười nói.
Triệu An Ngữ cả kinh ngạc đưa mắt nhìn Bạch Kính Xuyên: “Anh biết em muốn mời ai?”
“Bạn thân em.” Bạch Kính Xuyên hết sức tự nhiên trả lời.
Triệu An Ngữ thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải câu miễn là người em quen biết anh đều mời.
“Anh đi tắm đi, em chuẩn bị cơm.” Về tới nhà Triệu An Ngữ liền thúc giục Bạch Kính Xuyên vào phòng tắm rửa, còn mình xuống bếp chuẩn bị cơm tối.
Bạch Kính Xuyên chưa đi ngay mà nán lại ôm hôn Triệu An Ngữ thêm một lúc nữa rồi mới buông tay, đi được vài bước anh quay đầu lại, nhoẻn miệng nói:
“Nấu đơn giản thôi, anh không muốn vì em nấu ngon quá mà không kìm được ăn no, muốn để dành chỗ trống để thưởng thức món khác.”
Nói cái gì không biết nữa?
Triệu An Ngữ mím môi trừng mắt cảnh cáo Bạch Kính Xuyên, sau đó đi vội vào nhà bếp, như sợ ai đó làm thịt mình luôn tại đó.
Thực ra anh không nhắc nhở cô cũng không có khả năng nấu nhiều món, vẫn như mọi khi rang thịt, chiên trứng cùng một bát canh rau cải.
Mà cái vấn đề học mãi không giỏi này khiến Triệu An Ngữ buồn bực không thôi, cô tự nhận mình học hành cũng đâu đến nỗi, thế mà việc bếp núc lại dốt một cách quá đáng.
Bạch Kính Xuyên tắm xong trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm bên hông, còn lại thỏa sức phô bày ra bên ngoài, anh bước đến sau lưng cô vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, sợi tóc ngắn cũn lại ướt sũng cọ cọ bên má cô khen ngợi:
“Thơm quá.”
Triệu An Ngữ có chút khó chịu theo phản xạ nghiêng đầu tránh né: “Anh ra kia chờ em một chút, đồ ăn có ngay thôi?”
Không ngờ hành động này lại làm cho Bạch Kính Xuyên hiểu lầm, dùng lực xoay người cô lại, để gương mặt cô đối diện với mình, đôi mắt hệt loài thú săn mồi chằm chằm dán trên người cô: “Chê anh?”
Triệu An Ngữ sợ không canh lửa nồi nước trên bếp sẽ cạn mất, nâng tay lên định anh đẩy ra, nhưng lại phát hiện không có chỗ nào tiện để chạm vào, mắt chớp chớp tỏ vẻ vô tội nói: “Không có em nào dám, anh tránh đường được không? Canh sắp cạn rồi.”
Cánh tay Bạch Kính Xuyên đưa ra nhanh gọn tắt bếp luôn, âm thanh mang theo dục vọng tích tụ lâu ngày khản đặc nhỏ giọng:
“Em đang quyến rũ anh à? Nhưng chờ ăn cơm xong đã nhé, rồi anh cho em.”
Triệu An Ngữ ngớ người, cô nào có ý đó?
Bạch Kính Xuyên ngồi vào bàn liền bắt đầu ăn, Triệu An Ngữ chưa động đũa quá ba lần người nào đó đã đặt bát xuống bàn, dùng đôi mắt rực lửa nhìn cô.
Áp lực nặng nề đặt trên người, cơm trong cổ họng sao mà khó nuốt thế? Triệu An Ngữ cảm giác bản thân như tử tù ăn bữa cuối rồi bị dẫn ra pháp trường xử tử.
“Em ăn thế thôi tức bụng đấy, lát đói lại ăn thêm.” Thấy Triệu An Ngữ có ý định ăn thêm bát thứ hai, Bạch Kính Xuyên mở miệng ngăn cản.
Đàn ông có phải ai cũng giống ai? Đến cơn nghiện rồi chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình, làm sao nhanh nhất có thể giải phóng cơ thể? Thường ngày anh quan tâm cô lắm cơ mà, mỗi bữa đều nửa dỗ ngọt nửa ép buộc làm sao khiến cô ăn thật nhiều, thế mà nay cô muốn lại không cho ăn.
Triệu An Ngữ uất ức buông đũa xuống: “Bạch đại nhân muốn chém muốn giết tùy ý ngài.”
Bạch Kính Xuyên tự cho bản thân da mặt dày, người ta mời thì mình ăn thôi đâu cần biết thiện chí hay không, tức khắc xông tới vác Triệu An Ngữ lên vai mang về phòng.
“Ngữ Ngữ em muốn anh không?” Bạch Kính Xuyên nhẹ nhàng đặt Triệu An Ngữ xuống giường, hai tay chống hai bên kìm kẹp cô ở giữa, dáng vẻ thâm tình cúi đầu nhìn cô.
Giây phút này nói không chính là dối gạt người, hơi ấm của anh chẳng phải thứ cô hằng khao khát sao? Triệu An Ngữ hít sâu một hơi, buông thả bản thân gật đầu.
“Anh cũng vậy.” Bạch Kính Xuyên vuốt gương mặt đáng yêu của cô cười khẽ, sau đó đem quần áo trên người cô lần lượt lột sạch.
Khi cơ thể trắng ngần mềm mại phô bầy trước mắt, anh cúi người hôn khắp người cô một lượt rồi bất thình lình lật người cô lại, từ phía sau nắm lấy bầu ngực của cô xoa nắn.
Triệu An Ngữ kinh hãi bắt bàn tay anh lại, giữ ở đó không cho tiếp tục di chuyển: “Kính Xuyên… như những lần khác đi.”
“Ngoan đảm bảo không làm em đau.” Bạch Kính Xuyên hôn lên sống lưng cô dụ dỗ, anh không nóng vội làm theo ý mình mà giữ nguyên tư thế chờ đợi cô cho phép.
Hơi thở Bạch Kính Xuyên mỗi lúc một khó khăn, cảm nhận vật gì đó căn cứng đến phát nổ kề sát mông, Triệu An Ngữ không nhẫn tâm thả tay anh ra.
“Một lần thôi nhé!” Cô dè dặt nhắc nhở.
Bạch Kính Xuyên mừng rỡ đáp ứng, nâng mông cô lên cao động thân tiến vào.
Thanh âm đỏ mặt tía tai vang lên khắp ngõ ngách trong căn phòng, bóng lưng nhấp nhô phơi bầy trước anh trăng, lúc tưởng chừng như ngất đi Triệu An Ngữ mới biết không nên tin lời hứa hẹn của đàn ông khi trên giường.
Trước hôn lễ một tuần bố mẹ Bạch tới Hải Thành, do ở xa mà Triệu An Ngữ không có hiều cơ hội chăm sóc bố mẹ chồng, lần này được nhịp cô muốn tận lực hiếu thảo với hai người, gác lại mọi công việc ở nhà cơm nước, bầu bạn.
Bạch Kính Xuyên vẫn còn công việc buộc phải giải quyết, sáng sớm đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Triệu An Ngữ và bố mẹ Bạch.
“Bố mẹ uống trà.” Triệu An Ngữ tiễn chồng ra xe xong quay lại, đi đến bàn tiếp khác cầm lấy ấm trà rót ra chén.
Bà Bạch thấy con dâu từ khi mình tới, lúc nào cũng mang vẻ nôn nóng hết làm thứ này lại thứ khác như sợ ông bà phật lòng, mở miệng nhắc nhở: “Con làm gì cứ làm đi, không cần để ý tới bố mẹ đâu.”
“Dạ.” Triệu An Ngữ lén nhìn sắc mặt mẹ Bạch, thấy không có biểu hiện gì đặc biệt mới nghe lời đứng dậy.
“Mẹ nghe Kính Xuyên nói ông Lâm đang điều trị ở bệnh viện, tầm tầm con đưa bố mẹ đi thăm ông ấy nhé.” Bạch phu nhân nâng chén trà đưa lên miệng uống, như nhớ ra điều gì đó bà cất lời.
“Dạ vâng.”
Hơn chín giờ Triệu An Ngữ đưa cha mẹ Bạch đến bệnh viện, trôi qua gần một tháng điều trị cơ thể Lâm Thước đã có chuyển biến tốt, gắng gượng có thể đi được quanh phòng.
“Con đi rửa hoa quả.” Triệu An Ngữ để bố mẹ nói chuyện với vợ chồng Lâm Thước, còn mình dắt theo tiểu Nam đi rửa hoa quả.
Triệu An Ngữ vừa bước chân ra khỏi phòng, Phương Liên tính nào tật ấy giơ tay che miệng thì thầm to nhỏ: “Con dâu ông bà có bị bệnh gì không? Tôi nhìn thần sắc cô ấy yếu ớt bảo sao lâu ngày không thấy cái bụng nhô ra.”
“Con cái là của trời cho mà, chưa có duyên thôi.” Kính Lan không thích nghe người khác nói xấu con dâu mình, liền bảo vệ.
Phương Liên đập tay vào đùi bà Bạch lớn giọng phản bác: “Bà nói thế là không đúng rồi, chỗ tôi kết hôn vài tháng đã có tin vui rồi, lúc trước tôi cứ tưởng cậu Bạch đã kết hôn cùng người phụ nữ đó rồi, mấy hôm trước nhận được thiệp mời mới biết bọn họ chỉ là sống cùng thôi, còn không phải ép cưới là gì?”
“Chúng nó có hôn ước từ nhỏ rồi.” Kính Lan thực không nghe thêm được nữa đứng dậy.
“Bà thì biết cái gì mà nói.” Bên kia Lâm Thước quát vợ, rồi lại cúi đầu xin lỗi.
“Ông bà thông cảm, bà ấy không biết ăn nói.”
Kính Lan nhìn chồng, thấy ông Bạch lắc đầu thì ngồi lại chỗ cũ, nhưng không còn vẻ thân thiết với bà Lâm nữa.
Phương Liên lẩm bẩm: “Tôi có sao nói vậy, chẳng lẽ không đúng?”
Danh Sách Chương: