“Giám đốc chồng cô tới.”
Triệu An Ngữ nghe đến từ “chồng” đưa tầm mắt rời khỏi màn hình máy tính nhướn mày, cô cố gắng lắm mới quên đi chuyện anh giấu diếm bấy lâu để tập trung vào công việc, giờ anh lại tới muốn hành hạ cô khó chịu sao?
“Nói tôi đi ra ngoài rồi.” Cô không muốn gặp anh, lạnh nhạt căn dặn thư ký.
“Nhưng mà…” Nữ thư ký trở nên ấp úng, bởi cô ta chưa được sự cho phép của Triệu An Ngữ đã để người đàn ông điển trai kia đi vào rồi.
“Ngữ Ngữ nói dối không tốt đâu.” Ngay sau sắc mặt mất tự nhiên của thư ký, thân hình cao lớn của Bạch Kính Xuyên xuất hiện, khóe miệng giương cao nhìn cô đầy ẩn ý.
“Thư ký Mộc cô không cần xác nhận? Ai nói chồng tôi cô cũng cho vào.” Thần sắc Triệu An Ngữ sa sầm liếc thư ký chỉ trích, cô có mỗi chỗ này thuộc về riêng mình thôi cũng bị anh vươn tay tới, chẳng phải rất quá đáng à?
Thư ký cảm thấy bản thân rất oan uổng, tuy không phản bác nhưng nội tâm lại âm thầm lên tiếng, giờ có người phong thái bất phàm như người đàn ông này, tới ngộ nhận làm chồng, cô ta cũng nguyện hùa theo chấp thuận đấy.
Nhìn thư ký ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại duy nhất vợ chồng hai người, không khí có phần lắng đọng, lại thêm tiết trời u ám nữa càng thêm phần bức bối trong người, Triệu An Ngữ có chút tránh né đưa mắt nhìn bức tranh hoa lan trên tường lên tiếng.
“Anh về đi em còn phải làm việc.”
Đời người phụ nữ cũng giống như một bông hoa sớm nở chóng tàn, khi chưa nở rộ thì bao người trông ngóng đợi chờ, rồi tới một ngày vươn sắc tỏa hương xong người ta sẽ chẳng còn nhớ đến đã từng yêu thích bông hoa đóa nữa, mà đi tìm một nụ hoa mới chờ đợi, vòng tròn đó cứ mãi lặp lại còn bông hoa kia đã sớm lìa cành.
Giờ cô không có con, mà anh lại có con riêng rồi, còn cần một cái cây không thể ra trái? Thứ đẹp đẽ nhất của cô anh đã có được rồi, Triệu An Ngữ tự hỏi bao giờ anh sẽ vứt bỏ cô đây?
Trái ngược với sắc mặt không chào đón của Triệu An Ngữ, Bạch Kính Xuyên lại vui vẻ không thôi, mặc kệ cô có vô tình đuổi mình thế nào vẫn trưng ra bộ mặt hạnh phúc nhất, từng bước từng bước đi tới gần cô.
Triệu An Ngữ thấy Bạch Kính Xuyên coi lời nói của mình như gió thoảng mây bay, liền không kìm được mà rơi lệ: “Bạch Kính Xuyên anh vừa phải thôi, có phải anh đang nghĩ có được em rồi thì thích bắt nạt sao cũng được đúng không?”
“Ngữ anh yêu em còn không hết, sao có thể làm vậy.” Hai tay Bạch Kính Xuyên đặt lên tay vịn cố định Triệu An Ngữ đối diện với mình, lưng hơi khom xuống đưa mặt sát gần cô, dịu dàng ôn nhu cùng quy tụ trong đôi mắt, ấm áp nói lời yêu thương.
Triệu An Ngữ cúi gằm mặt xuống, theo động tác nước mắt không có gì ngăn cản cứ thế rơi lã chã trên chiếc đùi trắng ngần.
Lòng cô ngổn ngang biết mấy hết chuyện này tới chuyện kia ập đến, dày vò tâm hồn yếu đuối, cô cực kỳ khó nghĩ, nghĩ sao cũng chẳng thông, bước tiếp theo cô phải làm thế nào? Đối diện với anh ra sao? Vì một chữ yêu mà khó khăn mở miệng.
Yêu càng sâu tâm càng đau, giá như bớt yêu một chút đã có thể thỏa mái chấm dứt.
Bạch Kính Xuyên không biết đến kết thúc với mình cô vợ nhỏ cũng đã nghĩ qua rồi, đắm chìm trong cơn ghen tuông của Triệu An Ngữ, đưa tay ra nâng cằm cô lên, nhưng lại chẳng ngờ được đôi mắt ngập nước đó lại làm anh hoảng loạn.
“Ngữ Ngữ là anh không tốt em đừng khóc.” Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, miệng không lừng nói lời xin lỗi, anh sai rồi đáng lẽ ra khi cô hỏi câu kia anh phải nhanh nhạy mà nhận ra mới phải, đằng này vô tâm vô ý để cô phải chịu ấm ức.
Nhưng Bạch Kính Xuyên càng nói Triệu An Ngữ càng khóc lớn, đem mọi ấm ức khổ sở trút bỏ ra bên ngoài.
“Ngữ nghe anh nói được không? Anh và cô gái kia không có gì hết.” Bạch Kính Xuyên nôn nóng ôm Triệu An Ngữ lên, cánh tay giống như xiềng xích cố trụ cô trong lòng.
Triệu An Ngữ kịch liệt phản đối tiếp xúc thân mật cùng anh, giãy dụa muốn thoát khỏi, đây không phải lời giải thích mà cô muốn nghe, khẽ cười khẩy: “Hai người là bạn thôi đơn thuần?”
Bạch Kính Xuyên giữ lấy tay cô, đan ngón tay mình vào trong đó, gật đầu xác nhận: “Cũng không hẳn là bạn, có chút quen thân cô ấy…”
“Anh là đồ dối trá, là bạn ư? Anh nghĩ tôi ngốc à?” Bạch Kính Xuyên chưa kịp nói hết ý đã bị Triệu An Ngữ cắt ngang, cô dùng giày cao gót đá mạnh vào chân anh, nghiến răng mắng.
Con cũng có rồi còn ngụy biện thân phận bạn bè, thà rằng nói vì đứa nhỏ mà qua lại cô còn coi trọng anh.
Cô gái này ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi, hôm qua thì cắn anh nay lại đá, Bạch Kính Xuyên không màng đau đớn thở dài, tay cố định hông Triệu An Ngữ ép cô tới bàn làm việc sau đó nhấc bổng cô đặt lên sau đó.
“Ngữ em không tin anh?” Mọi cãi vã vợ chồng hầu hết đều bắt nguồn từ sự thiếu tin tưởng, nếu như cô đặt niềm tin ở nơi anh đã chẳng có hiểu lầm thế này.
“Đúng, anh làm ra chuyện đó còn bắt tôi phải tin.” Triệu An Ngữ hất mặt lên thừa nhận.
“Em có thể hỏi anh mà.” Bạch Kính Xuyên mất mát trầm giọng nói, cô sợ anh không thành thận, sợ anh dối trá, nếu là cô hỏi dù bất kỳ chuyện gì anh cũng có thể không che giấu mà nói hết, như cô lại lựa chọn quy chụp không nói không nghe đổ tội ngoại tình cho anh.
“Hỏi, tôi chưa hỏi sao?” Triệu An Ngữ thê lương bật cười: “Được cứ cho anh và người đàn bà kia không quan hệ, vậy đứa nhỏ kia là sao? Đừng nói không liên quan.”
Bạch Kính Xuyên cau mày, lại còn đứa nhỏ nào nữa? Một lúc sau anh không nhịn được mà cười lớn, tay cố định đầu Triệu An Ngữ cưỡng hôn cô, với đau thương xương máu lần trước lần này anh hết sức cẩn thận lôi kéo môi lưỡi cô cùng nhau dây dưa.
Hai mắt Triệu An Ngữ mở to, bọn họ tưởng chừng như sắp khẩu chiến tới nơi rồi, sao lại biến thành hình ảnh ướt át thế này?
Cô không hề thích kiểu cãi nhau yếu thế như này, cố tìm cơ hội thoát thân lại biến thành tạo thuận lợi cho Bạch Kính Xuyên hôn sâu, thậm chí cơ thể anh còn đè nặng lên đem giấy tờ trên bàn gạt sang một bên áp lưng cô xuống bàn.
Triệu An Ngữ hối hoảng dùng nắm đấm đập vào lưng Bạch Kính Xuyên, đây là phòng làm việc đấy, bên ngoài còn có nhân viên qua lại, mai sau anh bảo cô phải nhìn bọn họ thế nào đây?
Bạch Kính Xuyên cố tình gạt bỏ kháng cự của Triệu An Ngữ, thậm chí tay còn kéo vạt áo cô ra luồn vào bên trong khám phá phần bụng bằng phẳng, rồi dần dần dịch chuyển lên cao hơn bao trọn bầu ngực mềm mại.
Miệng Triệu An Ngữ bị môi Bạch Kính Xuyên bịt kín, hai tay thì cố định ghim trên đỉnh đầu, tình trạng của cô lúc này có khác nào con cá nằm trên thớt chờ đợi cái chết ập tới, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong đã thế còn để người nào đó ăn sạch, cô đây hoàn cảnh thật đáng thương.
Triệu An Ngữ tủi thân nhắm mắt lại, nếu anh thích cá chết vậy thì cứ ăn đi.
Bạch Kính Xuyên cảm giác được Triệu An Ngữ không thần phục, môi rời khỏi đôi môi đã bị anh dày vò đến sưng mọng, nhìn cô trong giây lát sau đó cúi đầu hôn xuống cổ cô.
Mỗi nơi Bạch Kính Xuyên đi qua đều khiến Triệu An Ngữ rạo rực, cô cắn chặt môi không cho thanh âm thừa nhận anh phát ra, nhưng cơ thể lại nào có nghe lời tham luyến sự dịu dàng của anh mà cong lên nghênh đón.
Bạch Kính Xuyên vui sướng trong lòng, cô gái nhỏ này chẳng qua cũng chỉ là con cọp giấy xem cô mạnh miệng được bao lâu, anh đẩy chiếc áo ngực màu trắng lên cao há miệng ngậm lấy nụ hoa xuân xinh đẹp, ra sức lấy lòng cô vợ nhỏ giận hờn.
Một tay khác đặt trên đùi từ từ vén chân váy bút chì lên cao, đem chiếc quần chíp ren đen cởi xuống.
Mọi thứ gần như hoàn hảo, mỹ vị bày sẵn trên bàn chờ Bạch Kính Xuyên thưởng thức, anh tách hai chân cô ra chuẩn bị cởi bỏ dây thắt lưng, nhưng không rõ tại chất liệu bàn làm việc của Triệu An Ngữ không tốt, hay người đàn ông nào đó quá nặng khiến chiếc bàn sinh ra phản đối, không nể mặt phát ra tiếng “Cạch” một cái.
Triệu An Ngữ và Bạch Kính Xuyên ăn ý đưa mắt nhìn nhau.
Hai má Triệu An Ngữ đỏ ửng, vội vàng túm lấy cánh tay Bạch Kính Xuyên lấy thế ngồi dậy.
“Giám đốc Triệu bàn nhà em sản xuất chất liệu kém quá.” Bạch Kính Xuyên ôm Triệu An Ngữ xuống khỏi chiếc bàn làm việc trũng ở giữa cười sáng lạn.
Triệu An Ngữ trừng mắt, xấu hổ này không biết để đâu cho hết, đã làm việc xấu còn để lại hậu quả: “Tất cả là tại anh.”
“Ừ đều do anh.” Bạch Kính Xuyên lôi kéo Triệu An Ngữ mông đặt xuống ghế ôm cô trên đùi mình, hơi thở vương vấn dục vọng chưa được thỏa mãn nói nhỏ: “Lần sau dùng loại đắt nhất ấy, tối nhất rộng rãi thỏa mái một chút.”
Triệu An Ngữ tặng Bạch Kính Xuyên một ánh mắt khinh bỉ, chỉnh lại trang phục trên người mình, bàn làm việc hỏng rồi thì thôi nhưng anh vừa tới đã hỏng lại là việc khác, đều trưởng thành cả rồi không cần nghĩ cũng biết bọn cô làm ra cái gì mới khiến miếng gỗ đang lành lặn tự nhiên gãy đôi, cả công ty cười vào mặt cô mất.
Bạch Kính Xuyên áp tay vào má Triệu An Ngữ, giọng điệu cầu khẩn: “Ngữ Ngữ em bình tĩnh chưa? Nghe anh nói được không?”
Triệu An Ngữ im lặng dường như cũng muốn một cho anh cơ hội.
Thấy vậy Bạch Kính Xuyên liền linh hoạt nắm bắt: “Em cho rằng đứa nhỏ đi cùng người phụ nữ kia là con anh?”
“Còn không đúng?”
Bạch Kính Xuyên cười cười: “Đúng ở chỗ nào?”
“Nó gọi anh là ba đấy, chẳng có ai tự nhiên lại đi nhận người xa lạ là cha cả.” Triệu An Ngữ mím môi, tận mắt trông thấy, tận tai nghe được bằng chứng đẩy đủ quá còn gì.
Ánh mắt Bạch Kính Xuyên có hơi ngưng đọng, qua một lúc lâu mới nói: “Em đi theo anh đến một nơi, sẽ rõ ràng thôi.”
“Em không đi đâu cả.” Triệu An Ngữ nổi tính cố chấp, nhất định không chịu nghe lời cùng Bạch Kính Xuyên đi xác nhận.
“Anh có cách đưa chiếc bàn này ra ngoài mà không ai biết.” Bạch Kính Xuyên dụ dỗ.
Triệu An Ngữ lườm anh, tai họa anh gây ra còn mặt dày đặt điều kiện với cô, nhưng anh quá thấu hiểu lòng người rồi, da mặt cô mỏng không muốn ai nhìn thấy chiếc bàn này bị gẫy cả.
Cô gật đầu đồng ý, sau đó tưởng Bạch Kính Xuyên nghĩ ra cách nào siêu phàm lắm cơ, hóa ra vẫn phải vất vả tháo rời từng hộ phận trên bàn ra, loay hoay suốt mấy tiếng đồng hồ mới xong.
Danh Sách Chương: