• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giám đốc có cô Lâm Tĩnh muốn gặp.”

Nghe thấy cái tên kia, Triệu An Ngữ bất giác cau mày ngẩng đầu nhìn thư ký hỏi lại:

“Cô ấy có nói tới vì chuyện gì không?”

Thư ký trả lời: “Cô ấy dắt theo một đứa nhỏ khoảng tầm bốn năm tuổi đứng dưới đại sảnh nói tới để từ biệt cô.”

Triệu An Ngữ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cho cô ấy vào.” Sau đó như nhớ ra điều gì đó chợt thay đổi quyết định:

“Mà thôi để tôi xuống.”

Công ty của Triệu An Ngữ nằm ở tầng mười tòa nhà cao tầng, sau vài phút trong thang máy cô đã có mặt ở đại sảnh.

Không cần tìm kiếm quá lâu, Triệu An Ngữ dễ dàng thấy được Lâm Tĩnh với cái nón vành tròn đứng ngay bên chậu cây cảnh.

Lâm An Nam nghe tiếng bước chân lập tức ngẩng mặt lên nhìn qua, thấy Triệu An Ngữ tới thằng bé kích động gọi: “Cô ơi.”

Triệu An Ngữ nhìn Lâm An Nam mỉm cười, sau đó đưa tầm mắt đặt lên người Lâm Tĩnh.

“Cô nói tới từ biệt?” Sau những chuyện không vui xảy ra, thái độ của Triệu An Ngữ đối với Lâm Tĩnh có sự thay đổi lớn, giọng điệu theo đó cũng trở nên lạnh nhạt hơn.

Lâm Tĩnh cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Dạ, trước khi đi em muốn tới để nói lời xin lỗi với chị cùng anh Kính Xuyên.”

“Tôi đã nghe rồi cô về đi.” Triệu An Ngữ cảm thấy mình và Lâm Tĩnh không có chuyện gì để nói cả, lời xin lỗi đó của cô ta có hay không đối với cô cũng chẳng quan trọng, đâu phải cứ làm sai xin lỗi sẽ nhận được tha thứ? Thịnh tình một khi mất đi khó kiếm lại lắm.

Lúc Triệu An Ngữ chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy, Lâm An Nam dùng đôi mắt sáng trong nhìn cô làm nũng:

“Cô ơi tiểu Nam muốn ăn kem.”

Triệu An Ngữ không cưỡng lại được vẻ đáng yêu đó, cúi đầu nựng má tiểu Nam: “Cô cho tiểu Nam tiền mua kem nhé! Con thích ăn gì bảo mẹ đưa đi.”

“Con sắp về quê rồi, sau này không được gặp cô nữa, cô cùng tiểu Nam đi ăn kem giống như trước đây đi.” Thằng nhỏ một tay vẫn nắm chặt tay Triệu An Ngữ, tay còn lại tự lau nước mắt.

Triệu An Ngữ mủi lòng, không nỡ từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này của cậu bé, dù sao sau này cũng không thể gặp lại nhau rồi, thôi thì cứ chiều lòng tiểu Nam lần cuối.

“Chúng ta qua quán kem đối diện nhé.” Triệu An Ngữ xoa đầu tiểu Nam vừa đi vừa nói.

Lâm Tĩnh đi phía sau hai người, chiếc nón gần như che hết cả gương mặt cô ta, không rõ vết thương kia trông như thế nào? Đã điều trị hay vẫn để nguyên?

Trong quán kem, Triệu An Ngữ ngồi bên cạnh Lâm An Nam, đôi mắt ôn hòa dặn dò: “Tiểu Nam về nhà phải ngoan biết không? Sau này lớn lên con có thể tới Hải Thành tìm cô và bác Kính Xuyên, nơi đây luôn chào đón con.”

“Dạ.” Lâm An Nam chớp chớp đôi mắt, có lẽ thằng bé cũng hiểu được sắp phải chia xa với những người đối tối với mình, tuy rất thích ăn kem nhưng lại cố gắng chỉ xúc từng chút một kéo dài thời gian ở lại lâu thêm.

“Reng reng.”

“Cháy rồi chạy mau.” Tự nhiên tiếng còi báo cháy vang lên, tất cả khách hàng trong quán ồ ạt đổ ra cầu thang chạy xuống dưới tầng. Truyện Kiếm Hiệp

Khói đen mù mịt từ bếp bay ra, Triệu An Ngữ đưa tay định ôm lấy Lâm An Nam thì bị Lâm Tĩnh giành lại, cô cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng trong hoàn cảnh này trước hết chạy ra khỏi đây đã.

Quán kem cũng như công ty Triệu An Ngữ thuê làm văn phòng công ty, bên dưới là sảnh chính bên trên các tầng đều được sử dụng vào mục đích kinh doanh, cho nên khi nghe thấy còi báo cháy người đổ ra cửa rất đông, quanh quẩn một lúc cô đã không thấy mẹ con Lâm Tĩnh ở đâu nữa.

Cơ thể Triệu An Ngữ mảnh mai chưa gì đã bị đẩy tới đẩy lui, bất chợt cổ tay cô bị bàn tay thô bạo nào đó bám chặt xồng xộc lôi đi, chờ cô phản ứng lại đã đứng trước chiếc xe màu đen rồi.

Triệu An Ngữ hét lên tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng tiếng động lớn như vậy còn ai nghe thấy thanh âm của cô nữa?

Chiếc xe vừa lăn bánh thì đám người Lục Trị lướt qua, khoảng cách rất ngắn lại chẳng thể nhìn thấy Triệu An Ngữ đang đập cửa gọi mình.

Một bên Triệu An Ngữ đã bị người ta đưa đi xa, bên còn lại những người Bạch Kính Xuyên phái đi bảo vệ cô vẫn miệt mài tìm kiếm.

“Vụ hỏa hoạn chưa được dập tắt, người không phận sự không nên vào.” Lục Trị tìm qua mấy lượt đám người thoát ra ngoài không hề có Triệu An Ngữ ở đó, cậu ta lo lắng muốn xông vào trong kiểm tra nhưng đã bị lính cứu hỏa ngăn lại.

“Phu nhân tư lệnh không thấy ở đây, tôi phải chắc chắn cô ấy đã an toàn.” Lục Trị không nghe theo nhất quyết phải xông vào, lính cứu hỏa sau khi nghe thân phận anh ta cũng không ngăn cản nữa.

Không còn cản trở Lục Trị bất chấp nguy hiểm xông vào, nhưng rất nhanh đã trở ra anh ta cùng mấy người kia dùng ánh mắt không tìm thấy người trao đổi với nhau.

Lục Trị không còn cách nào khác gọi điện thông báo với Bạch Kính Xuyên.

Bạch Kính Xuyên nhận được tin dữ sốt sắng rời doanh trại, trên đường đi một tay giữ di động liên lạc, tay còn lại đặt trên vô lăng tăng tốc thật nhanh tới nơi xảy ra sự việc.

“Cô ấy đi cùng ai? Có thấy người đó không?”

“Cô Lâm Tĩnh đã an toàn, cô ấy nói từ khi còn ở trên tầng hai người đã không đi cùng nhau.”

Bạch Kính Xuyên đa nghi cất lời: “Giữ cô ta lại.”

Lục Trị nhận lệnh ra hiệu cho đồng đội chặn Lâm Tĩnh sắp ngồi lên taxi lại, đưa cô ta tới bên mình chờ Bạch Kính Xuyên đến.

Lâm Tĩnh có điều che giấu luôn miệng nói bản thân không biết gì, xin Lục Trị để mình về căn hộ chung cư thu dọn đồ đạc cho kịp xe về quê.

“Lâm Tĩnh đừng để tôi phát hiện ra những điều hiện tại cô nói là giả.” Bạch Kính Xuyên xuống xe, khắp người tỏa ra hơi thở đáng sợ nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tĩnh như muốn nghiền nát cô ta.

Anh không tin người phụ nữ này không có liên quan gì, bình thường Triệu An Ngữ vẫn ra ngoài gặp đối tác có sao đâu, nay cô ta vừa xuất hiện đã có chuyện ập tới, trên đời này không bao giờ có chuyện trùng hợp đến vậy.

Nghe câu này mặt mũi Lâm Tĩnh tái đi, may nhờ có vành mũ che chắn nếu không cô ta không biết làm cách nào tránh đi ánh lửa trong mắt Bạch Kính Xuyên.

“Tiểu Nam nói cho bác nghe, cô An Ngữ đi đâu rồi?” Bạch Kính Xuyên chợt đặt sự chú ý lên người tiểu Nam, nhẹ giọng hỏi.

Lâm An Nam vè vè nhìn mẹ sợ sệt lắc đầu.

Một khi đã làm chuyện khuất tất ắt có sơ hở, lời nói dối có thể che giấu bằng lời nói, nhưng ánh mắt không thẳng thắn kia sao qua mắt được người có kinh nghiệm thương trường như anh.

Bạch Kính Xuyên mất kiên nhẫn từ tay Lâm Tĩnh ôm lấy thằng nhỏ, dụ dỗ: “Nếu con không nói cô An Ngữ sẽ phải chịu khổ đấy, con không thích cô ấy sao?”

“Con… con thấy cô ấy đi cùng một chú to lớn.” Lâm An Nam sợ hãi òa òa lên khóc, mẹ cậu bé đã dặn bất kỳ ai hỏi cũng chỉ được lắc đầu, nhưng bác Kính Xuyên không phải là người xa lạ, cậu không muốn nói dối bác ấy.

“Lâm Tĩnh tôi đã quá nhẹ tay với cô rồi.” Bạch Kính Xuyên nhận được câu trả lời, bàn tay giận dữ nắm chặt lại, nếu cô ta không phải phụ nữ anh đã đập chết cô ta ngay tại chỗ luôn rồi.

“Đừng để cô ta đi đâu cả, chờ tôi quay lại xử lý.” Bạch Kính Xuyên gấp gáp phân phó mệnh lệnh xuống, sau đó tự mình mang theo mấy người lên xe tới cục cảnh sát giao thông, kiểm tra camera trên đường.

“Bọn chúng nói chỉ cần lừa được chị ấy đến đây bố em sẽ được thả, em mất mẹ rồi còn mỗi bố thôi.” Lâm Tĩnh chưa từng thấy dáng vẻ Bạch Kính Xuyên hung dữ như bây giờ, run sợ với theo bóng lưng anh biện minh.

“Ngu ngốc.” Bàn tay đặt trên cửa xe của Bạch Kính Xuyên hơi ngừng lại, nghe cô ta nói xong bỏ lại một câu rồi ngồi vào trong xe.

Cái sai của Lâm Tĩnh chính là đem cái ngu ngốc đó đi hại người, anh đã nói sẽ đưa Lâm Thước an toàn trở về cô ta lại không tin, đi nghe mấy lời xúi giục xằng bậy từ đám người kia.

Triệu An Ngữ mà có mệnh hệ gì, cô ta đừng mong sống tiếp.

Chiếc xe đen chở Triệu An Ngữ sau một tiếng chạy trên đường, cuối cùng cũng dừng lại ở ngôi làng phía tây thành phố.

Ở cánh cổng có giàn hoa giấy đỏ rực, tên béo ú lôi Triệu An Ngữ đi vào.

Khi cánh cửa chính mở ra, là lúc thân phận người đứng sau vụ bắt cóc Triệu An Ngữ từ từ lộ diện.

Nhìn gương mặt người phía trước Triệu An Ngữ phút chốc trở nên mơ hồ, nói ra một cái tên không chắc chắn:

“Lãnh Cẩn Thu?”

Người phụ nữ nhếch môi: “Khó khăn vậy sao? Thời gian qua có vẻ như mày sống rất tốt nhỉ, còn tao đây bị chúng mày hại tới thê thảm không tốt chút nào cả.”

Dáng vẻ bây giờ của Lãnh Cẩn Thu khác xa trước kia, từ mái tóc cắt ngắn như con trai đến cách ăn mặc bụi bặm, đều nói nên hoàn cảnh sống một năm qua của cô ta không mấy vui vẻ.

Lãnh Cẩn Thu hất cằm ra hiệu cho tên mập đóng cửa lại, trong căn nhà chật chội phút chốc chỉ còn lại cô ta và Triệu An Ngữ đối mặt.

“Cô muốn gì khi dùng mọi thủ đoạn mang tôi tới đây?” Triệu An Ngữ đưa mắt quan sát gian phòng một lượt, tâm không hoảng sợ mở miệng hỏi.

Tiếng đánh lửa trên tay Lãnh Cẩn Thu liên tục phát ra, điên cuồng cười lạnh: “Tao muốn mày phải chết để cả đời này Bạch Kính Xuyên phải đau khổ, như những gì anh ta đã làm với tao.”

Triệu An Ngữ sửng sốt, người phụ nữ này dường như đã bị kích động đến mức mất lý trí, là điều gì đã khiến cô ta trở nên như vậy?

Cô ta bất chợt rời ghế đứng lên, từng bước tiến lại gần Triệu An Ngữ, dồn cô vào vách tường, gằn giọng: “Tao yêu anh ta nhiều đến mức nguyện vì anh ta làm mọi chuyện, vậy mà anh ta lại đối xử với tao một cách phũ phàng như vậy.”

Bàn tay Lãnh Cẩn Thu nâng lên bắt lấy cằm Triệu An Ngữ miệng vu vơ nói những câu thù hằn.

Cô ta nói một năm qua bản thân sống ở nước ngoài rất cô quạnh, gia đình coi cô ta như một điều đáng xấu hổ tống đi rồi thì không thèm đoái hoài đến nữa, mà tất cả những nhục nhã này thời gian gần đây cô ta mới biết là do một tay Bạch Kính Xuyên đựng lên.

Yêu càng nhiều hận càng sâu, lần này cô ta trốn về nước chỉ có một mục đích duy nhất, là khiến cho Bạch Kính Xuyên giống như cô ta mất đi thứ quý giá nhất.

“Chẳng phải anh ta yêu mày lắm sao? Tao muốn cho anh ta nếm trải cảm giác nhìn thấy nhưng không cứu được có mùi vị thế nào.”

Triệu An Ngữ nhân lúc cô ta phân tâm dùng sức đẩy cô ta ra chạy về phía cửa, cố gắng dùng mọi cách để cạy mở cánh cửa ra.

“Vô ích thôi nó chỉ có thể được mở từ bên ngoài.” Bước chân Lãnh Cẩn Thu loạng choạng, khi đã đứng vững ngửa cổ cười một cách đắc ý: “Chẳng phải anh ta bảo vệ mày tốt lắm sao? Vẫn rơi vào tay tao thôi, mày ngửi thấy mùi gì không? Dầu hỏa đấy, một lát nữa thôi cơ thể xinh đẹp này khác nào cành củi khô.”

Kế hoạch của Trần Hạo Giang là dùng chuyện Lãnh Cẩn Thu bắt cóc Triệu An Ngữ để uy hiếp Bạch Kính Xuyên hủy bỏ điều tra, một bên khác lôi kéo Lãnh Điền Quang về phe mình, nhưng ngay khi nhận được tin tức tuyền tới từ thuộc hạ ông ta gần như tức nghẹn đến khó thở.

“Mẹ kiếp dám phá hỏng kế hoạch của tao, mau đưa người về đây trước khi Bạch Kính Xuyên tới.”

Quản gia ấp úng: “Ông chủ không kịp nữa rồi, đoàn xe của Bạch Kính Xuyên đang hướng về ngôi làng đó.”

“Choang.” Trần Hạo Giang dùng cây gậy trên tay gạt hết toàn bộ cốc chén trên bàn xuống sàn nhà, ông ta dày công mưu tính cuối cùng lại không được gì hết, là ông ta đã đánh giá quá cao Lãnh Cẩn Thu rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang