Sáng sớm.
Mưa bay lất phất.
Triệu An Ngữ từ trong cơn đau nhức tỉnh lại, những hình ảnh đỏ mặt đêm qua lần lượt ùa về, ánh mắt cô dâng lên một cảm giác bi thương.
Triệu An Ngữ nghiêng mặt nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là phải chạy khỏi đây trước khi anh ta tỉnh dậy.
Cô cẩn thận nâng cánh tay Bạch Kính Xuyên trên ngực mình ra, sau đó hết sức nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường, nhìn xung quanh tìm kiếm trang phục của mình thì phát hiện nó chỉ còn lại những mảnh vải rách lát.
Triệu An Ngữ nổi giận căm phẫn quay đầu trừng mắt Bạch Kính Xuyên, ghét bỏ lấy luôn tấm chăn che chắn duy nhất trên người anh ta đi, quấn lên người mình, mở cửa bước vội về phòng.
“Đồ đàn ông cầm thú.” Triệu An Ngữ đứng trước gương nhìn cơ thể dày đặc những dấu vết xanh tím, không nhịn được mở miệng mắng vài câu, sau đó gấp gáp ra khỏi phòng tắm thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi đựng.
“Cô muốn đi đâu?” Lâm Tường lảng vảng hút thuốc ở ngoài sân, thấy dáng vẻ Triệu An Ngữ vội vàng lại xách theo túi hành lý liền hỏi.
Nhưng Triệu An Ngữ còn ghi hận anh ta chuyện đêm qua làm gì có tâm trạng trả lời, cứ thế đi qua người anh ta hướng ra đường lớn.
Lâm Tường nhìn theo Triệu An Ngữ rồi lại nhìn vào trong nhà, ném điếu thuốc xuống dưới chân thở hài một hơi, xem ra tư lệnh nhà anh về đường gia thất số quá khổ rồi.
“Cho tôi về Châu Nam.” Triệu An Ngữ ngồi lên taxi nói.
Người tài xế liếc qua gương chiếu hậu nhìn cô gái hai mắt thâm quầng, đôi môi sưng đỏ nhếch nhác phía sau im lặng di chuyển xe.
Ở bên khác, thân thể Bạch Kính Xuyên bất giác rùng mình, định đưa tay ôm lấy ai đó vào lòng, mới cảm nhận cánh tay mình chỉ còn là một khoảng trống lạnh lẽo.
Hai mắt anh mở to, hoảng hốt xuống giường tìm người, đi được nửa đường chợt nhận ra trên người không một mảnh vải che thân.
Bạch Kính Xuyên kìm nén cảm xúc muốn mắng người lại, quay vào cầm bộ quần áo ngủ trong tủ ra mặc vội lên người, rồi qua phòng ngủ của Triệu An Ngữ kiểm tra.
“Tư lệnh cô Triệu không có trong đó đâu, khi ngài còn đang ngủ cô ấy đã đi rồi.” Lâm Tường rời ghế sofa đứng lên nhắc nhở.
Bạch Kính Xuyên dừng động tác nhíu mày, giọng điệu phát ra có chút cáu kỉnh: “Sao cậu không giữ cô ấy lại?”
“Ngài đừng lo, giờ đuổi theo vẫn kịp.” Lâm Tường cúi đầu nhìn đồng hồ, đôi mắt thoáng tia gian xảo nói.
Chiếc xe taxi Triệu An Ngữ đang đi, chạy bằng tốc độ xe đạp, vòng qua vòng lại mấy con phố.
Triệu An Ngữ mơ hồ ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đầu óc tự nhiên tỉnh táo: “Anh có biết đường đi không thế? Tôi thấy anh đi mãi mà chưa ra được khỏi Hải Thành đấy.”
Cô nhớ khi mình tới đây đã đi qua một con sông, mà từ lúc lên xe tới giờ đã gần hai tiếng rồi có đi chậm cũng không đến nỗi lâu vậy đâu.
Người tài xế lau mồ hôi trên trán lắp bắp nói: “Xin cô thông cảm, tôi mới ngày đầu nhận việc.”
Triệu An Ngữ nhướng mày.
Điên rồi, sao thế giới này ai cũng muốn làm khó cô thế này?
“Anh dừng xe lại đi, tôi bắt xe khác.”
“Cô đừng tức giận, giờ cô mà không đi nữa tôi bị đuổi việc mất.” Người tài xế khẩn cầu.
Cánh môi Triệu An Ngữ mở ra rồi lại khép vào, bởi thông qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy bóng dáng hết sức quen thuộc trên chiếc xe chạy phía sau.
Thần sắc Triệu An Ngữ ngưng đọng, lúc này còn không hiểu ra vấn đề nữa thì cô quả thực quá ngu ngốc rồi.
Đúng là chủ nào tớ đấy, tên Lâm Tường này không phải dạng vừa mà.
Triệu An Ngữ bắt đầu thử thương lượng: “Anh ta trả anh bao nhiêu tôi trả gấp đôi, à không trả gấp năm.”
“Xin lỗi cô, cho dù cô có trả gấp mười tôi cũng không thể làm trái, ngài ấy là cấp trên của tôi.” Tài xế nói dứt lời liền đánh tay lái cho xe táp vào vỉa hè.
Triệu An Ngữ trợn mắt chửi thề, ngay tức khắc gương mặt Bạch Kính Xuyên xuất hiện trong tầm mắt, cô dùng cả hai chân hai tay giữ chặt cửa.
Hôm nay Bạch Kính Xuyên nào giống đêm qua bị thuốc mê hành cho yếu ớt nữa, chỉ vài động tác dễ dàng kéo được cửa ra. Mặt đằng đằng sát khí nhìn người phụ nữ đáng hận buông lời:
“Triệu An Ngữ em ngủ với tôi rồi còn muốn chạy?”
Triệu An Ngữ thấy chết không sợ, đứng thẳng người chống nạnh cùng Bạch Kính Xuyên đối chất: “Ai ngủ với anh? Là anh ***** *** tôi đấy, may tôi không báo công an, anh còn muốn cái gì?”
Lời nói ra của Triệu An Ngữ không hề khiến Bạch Kính Xuyên tức giận, ngược lại còn thấy dáng vẻ xù lông này rất đáng yêu, sắc mặt theo đó dễ chịu hơn, cong môi cười:
“Được, tôi chịu trách nhiệm với em.”
“Không cần…” Triệu An Ngữ còn chưa nói hết câu từ chối đã bị Bạch Kính Xuyên vác lên trên vai.
“Á… Bạch Kính Xuyên thả tôi xuống.” Triệu An Ngữ cảm thấy trời đất cuồng quay, đầu óc choáng váng vừa đánh vừa hét.
Ngoài trời mưa thêm nặng hạt.
Trên những sợi tóc cắt ngắn gọn gàng của Bạch Kính Xuyên mưa rơi ướt đẫm, đôi chân dài sải từng bước lớn xuyên qua màn mưa, mở cửa xe nhét Triệu An Ngữ còn đang la lối um sùm vào trong.
"Anh có biết nói đạo lý không đấy? Triệu An Ngữ hậm hực nói.
Bạch Kính Xuyên cúi người, bàn tay giữ chặt cổ tay Triệu An Ngữ nhẹ giọng buông lời: “Tôi và em không thích hợp để nói chuyện.”
Triệu An Ngữ biết mình không nói lại anh ta, cúi gằm mặt xuống âm thầm phản kháng.
“Ngữ Ngữ em đã là người của tôi rồi, ngoan ngoãn ở cạnh tôi đi.” Bạch Kính Xuyên dùng lực kéo cô sát gần mình, nâng cánh tay bị thương lên áp vào má cô ôn nhuận nói.
Triệu An Ngữ nghiêng mặt né tránh, vô tình đạn vào vết thương trên tay Bạch Kính Xuyên, khiến anh đau điếng rít lên.
“Tôi không cố ý.” Triệu An Ngữ thấy lớp băng trắng quấn vội kia bắt đầu rịn máu đỏ, hối lỗi cầm lấy tay anh ta kiểm tra.
Vết thương chưa kịp bít màng lại bị vỡ ra rồi, Triệu An Ngữ không biết cách cầm máu, chỉ có thể cẩn thận quấn chặt lại: “Anh nên đi bệnh viện kiểm tra đi, để thế rất dễ bị nhiễm trùng.”
“Ngữ Ngữ em đang quan tâm tôi?” Đáy mắt Bạch Kính Xuyên mừng rỡ xoa đầu Triệu An Ngữ.
“Tôi sợ vì tôi mà anh thành tàn phế thôi.” Triệu An Ngữ lạnh nhạt buông tay Bạch Kính Xuyên ra, quay mặt đi hướng khác.
Bạch Kính Xuyên cong môi cười, thì ra cô gái ngốc này vẫn nghĩ do lần đẩy đó mà tay anh bị thương. Trong đầu anh có tính toán, định giữ kín bí mật này, dùng chút thương tổn đổi lấy sự chăm sóc cũng không có gì là quá đáng.
Triệu An Ngữ chưa bỏ nhà đi được bao lâu đã phải quay về, vào phòng một cái liền đưa tay chốt luôn cửa lại, bực dọc nằm ngửa trên giường nghiến răng nghiến lợi nhìn trần nhà ai oán.
Bạch Kính Xuyên đã quen với cách hành sử này, không để bụng quay người đi ra phòng khác gọi Lâm Tường tới hỏi chuyện.
“Nhà họ Lãnh hiện giờ thế nào?” Anh cứ nghĩ muộn nhất là trưa nay nhà họ phải kéo nhau đến đây ăn vạ rồi chứ? Đám người này đang tính toán gì đây?
“Tư lệnh đừng lo chuyện đó, tôi đã đi điều tra có người thay ngài gánh nạn rồi.”
Bạch Kính Xuyên ngờ vực: “Là Trần Tư Khiêm?”
Thấy Lâm Tường gật đầu xác nhận, Bạch Kính Xuyên cười nhạt bâng quơ nói: “Cậu ta cũng có lúc đáng mặt đàn ông rồi đấy.”
Yêu một người phụ nữ mà suốt ngày chỉ dám hèn nhát ở sau mặc sức cho cô ta sai bảo, thì chỉ có một kết cục duy nhất là trơ mắt nhìn cô ta ở bên người khác mà thôi.
Chả là tối qua sau khi Bạch Kính Xuyên lao ra ngoài đuổi Triệu An Ngữ giải thích hiểu lầm, Lãnh Cẩn Thu có ý giữ anh lại nhưng mới ra đến cửa đã bị Trần Tư Khiêm chặn ngang.
Anh ta điên cuồng ôm lấy Lãnh Cẩn Thu, van xin cô ta từ bỏ Bạch Kính Xuyên, đúng lúc này người được bọn họ sắp xếp dẫn ông bà Lãnh tới, vừa hay thấy được cảnh con gái ăn vận thiếu vải cùng Trần Tư Khiêm giằng co qua lại, thế là âm thầm bắt nhà họ Trần phải chịu trách nhiệm.
Đây chẳng phải gậy ông đập lưng ông sao? Giờ phút này Lãnh Cẩn Thu phát điên rồi, đã hại người không được còn hại chính mình.
“Cứ để thế một thời gian nữa, rồi tặng cô ta một món quà kinh hỷ.” Bạch Kính Xuyên hơi đưa mắt về phía căn phòng đóng kín cửa, thanh âm ẩn chứa sát khí.
Bạch Kính Xuyên anh chưa từng muốn làm người lương thiện, cô ta ra tay liệu đã từng nghĩ tới hậu quả?
Anh không bao giờ làm những chuyện vô nghĩa hại người, nhưng không vì thế để người khác coi thường, mặc sức tính kế hãm hại.
Danh Sách Chương: