Bạch Kính Xuyên cầm trên tay chiếc áo sơ mi trắng Triệu An Ngữ mới mua cho mình, nóng lòng muốn mặc thử lên người.
Sau khi trút bỏ lớp áo trên người xuống, Bạch Kính Xuyên cẩn thận mặc lên coi nó như báu vật hết sức nâng niu trân quý.
“Để em.” Triệu An Ngữ thấy anh vì nôn nóng mà đóng lệch khuy áo, mỉm cười bước đến đưa tay lên tỉ mỉ lần lượt cài từng hàng khuy áo cho anh.
Bàn tay nhẹ vuốt những vết nhăn sao cho vào nếp, đôi mắt vẽ nụ cười nhìn ngắm người đàn ông điển trai trước mặt mình.
Vóc dáng Bạch Kính Xuyên vốn đã cân đối, lại thêm thường xuyên rèn luyện da thịt săn chắc khỏe khoắn, trang phục được mặc trên người anh dù có rẻ tiền cũng trở thành có giá trị.
“Vừa vặn lắm cảm ơn em.” Bạch Kính Xuyên không thèm quan tâm xem bản thân mặc có đẹp hay không? Mặc định nó là hoàn hảo nhất, ánh mắt dán chặt lên người Triệu An Ngữ hạnh phúc nói.
Thấy Bạch Kính Xuyên thích đồ mình mua như vậy, Triệu An Ngữ cảm thấy rất vui, hai tay cô ôm lấy hông anh, ngước mắt lên đôi môi chúm chím cất lời: “Nếu anh thích lần sau em sẽ mua thêm cho anh.”
Bạch Kính Xuyên cũng đưa tay ôm Triệu An Ngữ, cúi đầu hôn xuống đôi môi thơm ngọt, sau đó cọ mũi mình vào mũi cô khẽ khàng cất lời: “Đồ em mua tất nhiên anh thích rồi, nhưng anh không muốn em vì anh mà tốn tiền.”
Hơi thở phảng phất tư vị yêu thương lan tràn trên gương mặt Triệu An Ngữ, anh cho cô rất nhiều thứ, cuộc sống mới cùng tình yêu quý giá một chút tiền này có đáng là bao.
Yêu một người là thế nào? Chính là đối sử với bản thân thì keo kiệt lại nguyện cho đối phương tất thảy.
Kính Xuyên kiếp trước em đã rất chăm chỉ tu tâm tích đức đúng không? Cho nên kiếp này mới gặp được người đàn ông ưu tú như anh.
“Mua cho người đàn ông của mình có gì là tốn kém?” Triệu An Ngữ vòng tay ôm lấy cổ Bạch Kính Xuyên, nói ra lời đánh dấu chủ quyền.
Đôi mắt Bạch Kính Xuyên bất chợt ngưng động, hiển nhiên vì một câu nói mà vui đến nỗi quên cả cách hít thở bản năng.
“Ngữ Ngữ anh nghe không rõ.” Bạch Kính Xuyên chăm chú nhìn cô, cánh môi run rẩy mong chờ hỏi lại.
“Em chỉ nói một lần thôi.” Triệu An Ngữ cố tình lảng tránh ánh mắt rạo rực của Bạch Kính Xuyên, nén cười trêu chọc anh.
Bạch Kính Xuyên có chút mất mát cụp mi, lúc tưởng chừng như bản thân không còn cơ hội được nghe lời ngọt ngào đó nữa, thanh âm yêu kiều tự nhiên cất lên bên tai.
“Bạch Kính Xuyên em yêu anh.” Mặc dù tình yêu này so với anh đến quá muộn màng, nhưng em vẫn muốn anh biết được em đã vì chân tình của anh mà cảm động.
Triệu An Ngữ nói xong liền ngượng ngùng chôn mặt nơi hõm cổ Bạch Kính Xuyên, mặc kệ biểu cảm người nào đó diễn ra hết sức sinh động trên đỉnh đầu mình.
Cảm xúc hạnh phúc vỡ òa, Bạch Kính Xuyên bật cười thành tiếng, bỗng ôm lấy cả người Triệu An Ngữ lên, bước chân vững chãi đi về chiếc giường ngay chính giữa phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
“Ngữ Ngữ cuối cùng anh đã chờ được câu này rồi.” Bạch Kính Xuyên chống tay bên hông Triệu An Ngữ, tay còn lại vuốt ve gương mặt cô, xúc động nói.
“Xin lỗi đã để anh chờ quá lâu.” Triệu An Ngữ khẽ cắn cánh môi, sau đó chủ động hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh, dùng hành động thiết thực nhất thể hiện tấm lòng mình.
“Chỉ cần em tới là tốt rồi.” Bạch Kính Xuyên không thể nhịn thêm được nữa cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn quá đỗi ngọt ngào này, khi mà cả thể xác lẫn trái tim cô đều thuộc về anh, trên đời này còn điều gì đáng mừng hơn đây?
Ngoài trời mây đen giăng lối, không có lấy một chút tia sáng ấm áp nào, nhưng trong căn phòng nhỏ trái tim Triệu An Ngữ cùng Bạch Kính Xuyên lại sáng rực hơn bao giờ hết, bởi trong biển trời mênh mông bọn họ đã thuộc về nhau.
Từng nụ hôn rơi xuống da thịt mịn màng, Triệu An Ngữ bất giác đắm chìm trong men say tình ái, cơ thể giống như những cơn sóng dạt dào cong lên đón nhận khoái cảm dịu dàng mà Bạch Kính Xuyên mang tới.
Những giọt mồ hôi hạnh phúc rơi xuống cơ thể nhẵn mịn của Triệu An Ngữ, Bạch Kính Xuyên đem tình yêu của mình ương mầm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô gái dưới thân, mong muốn một ngày nào đó có thể đơm hoa kết trái.
“Mệt không?” Bạch Kính Xuyên thở dốc hôn lên trán Triệu An Ngữ quan tâm hỏi.
Bàn tay Triệu An Ngữ rời khỏi bờ vai Bạch Kính Xuyên, hướng tới trước mặt anh tỉ mỉ lau đi những giọt mồ hôi vướng trên đó, cười dịu dàng lắc đầu.
Bạch Kính Xuyên si mê nhìn Triệu An Ngữ, động thân đem cô đặt trên người mình, cánh tay kiên cố vây chặt lấy cô, thanh âm thỏa mái cất lên: “Nếu em dùng cơm trưa rồi thì tốt, anh đã có thể không ngần ngại mà ăn em thêm lần nữa.”
Triệu An Ngữ tì cằm lên ngực anh nhướng mày: “Lại không đứng đắn rồi.”
Bạch Kính Xuyên cười lớn: “Đối với người mình yêu đâu cần phải giấu diếm bản chất, phải không Ngữ Ngữ?”
Triệu An Ngữ im lặng, tốt nhất trong hoàn cảnh này cô nên ngậm miệng thì hơn, ai chẳng biết đàn ông khi ở trên giường dùng thân dưới để suy nghĩ chứ, kể cả có ăn cơm rồi cô cũng không còn sức để tiếp tục lăn lộn với anh đâu.
Từ ngày về Hải Thành tới giờ Bạch Kính Xuyên chăm sóc cô phải nói là cực kỳ tốt, nhưng thể lực của cô vẫn không cải thiện là bao, có lẽ do bẩm sinh rồi.
Sống chung với một người lúc nào cũng dư thừa năng lượng như anh, cô sợ khoảng chục năm nữa người khác nhìn vào không nhận ra cô và anh cách nhau mười bốn tuổi đâu.
“Đang nghĩ gì vậy?” Bạch Kính Xuyên mang theo Triệu An Ngữ nhích người ngồi dựa vào thành giường, tay vuốt ve đường cong mềm mại trên lưng cô, hỏi nhỏ.
“Em sợ một ngày nào đó anh sẽ chê em già nua xấu xí.” Triệu An Ngữ áp mặt vào ngực Bạch Kính Xuyên thành thật nói ra suy nghĩ trong đầu, anh cái gì cũng tốt lại có biết bao cô gái vây quanh, càng yêu cô càng sợ mất đi anh.
“Anh mới là người cần lo đấy, Ngữ Ngữ của anh kiều diễm, xinh đẹp thế này mà.” Bạch Kính Xuyên kéo tay Triệu An Ngữ đưa lên môi hôn hít.
Cô gái của anh giống như hũ mật ong ngọt lịm vậy, chỉ có thể càng ngày càng đê đắm chứ không có chuyện chán ghét được.
Hiện tại anh đã ở cái tuổi đủ trưởng thành, cũng qua cái thời điểm yêu đương bằng mắt rồi, anh yêu cô đâu chỉ vì cơ thể trẻ trung xinh đẹp này, cái anh yêu là tâm hồn ẩn sâu trong đó cơ mà.
Triệu An Ngữ dẩu môi, người đàn ông này miệng ngậm đường hay sao mà ngọt vậy? Mỗi câu anh nói ra đều làm lượng đường trong máu cô gia tăng, sợ một ngày nào đó sẽ đổ bệnh vì béo phì mất.
“Không tin tưởng anh?” Thấy cô im lặng, Bạch Kính Xuyên nổi tính trẻ con, móng vuốt chạy loạn khắp người cô cố truy hỏi đến cùng.
“Em tin anh mà, mau dừng lại đi.” Triệu An Ngữ bị Bạch Kính Xuyên chạm vào điểm mẫn cảm trên cơ thể, lập tức giơ tay đầu hàng.
Trước lời khẩn cầu của người thương, Bạch Kính Xuyên dừng tay lại chuyển thành ôm hông Triệu An Ngữ, cử chỉ chân thành bao lấy cô khẽ nói:
“Hứa với anh sau này nếu có chuyện gì khiến em nghi ngờ anh, nhất định phải vững tâm suy sét, không được mặc định để rồi ôm đau khổ.”
“Dạ.” Triệu An Ngữ tuy có chút không tin tưởng bản thân mình cho lắm, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Có câu nói rằng yêu vào rồi đầu óc sẽ trở nên mụ mị, mất đi khả năng phán đoán đúng sai, cô liệu có làm được như lời anh nói không?
“Ngoan lắm.”
Bạch Kính Xuyên hài lòng xoa đầu Triệu An Ngữ, anh biết cuộc sống này có rất nhiều thứ đến không như ý muốn, mà chặng đường của hai người lại còn rất dài, sóng gió này qua đi sóng gió khác lại tới, chỉ mong sao tình yêu của anh đủ lớn để cô có thể mặc kệ nắng mưa ngoài kia hoàn toàn dựa vào anh.
Danh Sách Chương: