Năm đó, Tần Như Hải thuê hung thủ bắt cóc Úc Ninh cùng sát hại hai thủ phạm, chuyện này không còn nghi ngờ.
Thực ra trực tiếp đem Tần Như Hải bắt lại, trực tiếp thẩm vấn cũng không phải là việc gì khó.
Người khác ở tại trong nước, trải qua điều tra, gia đình họ không có cơ sở kinh doanh ở nước ngoài, cho nên khả năng lẩn trốn không lớn.
Nhưng trước mắt theo Hồ Trí Phong nói, Úc Ninh có khả năng còn sống rất lớn.
Cố Thành An nghĩ đến nếu như quyết định bắt Tần Như Hải, vậy không bằng ít nhất đem Úc Ninh về cho Tần Úc.
Thế nhưng Úc Ninh là bị nhốt ở chỗ nào?
Thông qua điều tra những người có mối quan hệ cố định của Tần Như Hải, Cố Thành An đều không thu hoạch được gì.
Nếu như muốn giấu một người, ít nhất phải có một địa điểm ổn định. Muốn cố định mua sắm ăn uống, coi như không có điện cũng phải có nước.
Thế nhưng nằm vùng hơn nữa tháng, Cố Thành An cũng không phát hiện qua vết tích sinh sống của Úc Ninh.
Chẳng lẻ Úc Ninh sắp chết rồi?
Khả năng không lớn, nếu không Tần Như Hải lúc ấy bày mưu tính kệ hại chết thủ phạm bắt cóc làm cái gì? Chỉ cần để Úc Ninh ngồi trên cái xe đó, ở cùng một chỗ nổ chết không phải tốt hơn sao?
Cố Thành An cảm thấy đầu muốn trọc luôn, gần nhất ăn không ngon ngủ cũng không ngon, mỗi ngày quay cuồng, nhìn ghi chép, ngay cả nhà đều không trở về.
Ngay cả Hứa Trạch Kỳ đều nhìn không được,t ính tới hôm nay thẩm vấn đã qua một thời gian, liền chủ động nói với Cố Thành An “Anh, anh nghỉ ngơi mấy ngày đi, nhìn anh mệt mỏi quá, có cái gì muốn hỏi, anh nói cho em, em đi hỏi cho.”
Cố Thành An vỗ vỗ bờ vai của cậu “Cám ơn không cần, anh đây về ký túc xá tắm rửa ngủ một giấc, các cậu cũng nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó tái thẩm tra…Không vội…”
Cố Thành An giao phó đơn giản xong, liền rời phòng thẩm vấn.
Hắn gần đây áp lực rất lớn, hiện tại cải cách trên diện rộng, thế giới bên ngoài đang đồn đại rằng bộ quân sự muốn nắm quyền tư pháp và tham gia vào chế độ độc tài quân sự.
Mà trong đó nhân vật chính bị hãm hại nhất là Cố Kiêu, đều nói ông ta là vì bảo hộ một thế lực để bọn hắn tránh thoát thẩm phán tư pháp.
Nhưng Cố Thành An biết sự tình thật ra không phải như vậy, bản ám mà bọn hắn thẩm vấn đều là bản án năm xưa, phạm nhân bắt tới đều là người phạm pháp hơn hai mưới năm trước.
Mà Cố Kiêu cũng chưa lợi dụng tư quyền để bảo hộ ai cả, nhưng Cố Thành An đều cũng chỉ có nghe thấy, nói là Cố Nguyên Soái đang tra thứ gì đó, tựa hồ như là gần có manh mối.
Cố Thành An cảm thấy mình đã lâm vào thế cảnh, hắn bởi vì phạm nhân là ba ba của Tần Úc mà bó tay bó chân, hắn muốn khôi phục lại chân tướng, nhưng lại sợ tổn thương Tần Úc.
Cố Thành An tắm rửa xong thay quần áo, liền lái xe về nhà cha của mình, muốn hỏi ông ta một chút hắn nên làm cái gì.
Vừa vặn gặp phải giờ tan làm, trên đường có chút kẹt xe, hắn vừa muốn gọi điện cho Tần Úc, lại nhận được điện thoại của y trước.
Bên kia âm thanh nghe có như Tần Úc cũng ở bên ngoài “Hôm nay trở về à?”
Mặc dù Cố Thành An rất mệt mỏi, nhưng là tận lực không cho Tần Úc nghe được, ngược lại nâng lên tinh thần “Nhìn tình huống nếu như kịp liền trở về, tôi muốn đi thăm cha một chuyến.”
Tần Úc tưởng Cố Kiêu đã xảy ra chuyện gì, còn có chút khẩn trương “Hả? Ba ba thế nào?”
Cố Thành An thích y gọi Cố Kiêu là “Ba ba” như thế chứng tỏ bọn hắn là người một nhà.
“Cha không có chuyện gì, tôi có chú chuyện làm ăn nên muốn phiền cha, cho nên ghé qua một chuyến.”
Tần Úc yên lòng, một bên móc chìa khóa vừa mở cửa “Tốt, cho tôi gửi lời hỏi thăm cha, hơn nữa tháng nay tôi đều không có găp anh…”
Cố Thành An cười híp mặt lại “Có phải hay không đặc biệt muốn gặp tôi?”
Tần Úc “Hừ” một tiếng, “Ai nhớ anh?”
Cố Thành An vừa lái xe lề mề hướng phía trước, vừa cười nói “Lão bà của tôi chứ ai
Hắn vừa nói Tần Úc lại đỏ mặt, cười mắng “Không biết xấu hổ…”
Cố Thành An gục trên tay lái, nhàm chán nhìn xem bên cạnh người đi đường và số lượng xe, nhẹ nhàng cảm khái nói “Haiza, dù sao tôi nhớ em, rất là nhớ em đó thầy Tần…”
Tần Úc nghe hắn thẳng thắn thừa nhận nhớm mình, ngược lại có chút cảm động, nói không nhớ hắn là giả.
Bọn họ chính là đang ở thời điểm cuồng nhiệt yêu đương, hận không thể từng giây từng phút đều dính cùng một chỗ với nhau.
Tần Úc ngồi trên ghế sopha, nơi này có hương vị của Cố Thành An, hắn thích nhất ở lại đây.
Cố Thành An nghe thấy bên kia âm thanh huyên náo hiếu kỳ nói “Em đang làm gì vậy?”
“Vừa tới nhà, tôi cởi áo khoác ra…”
Cố Thành An tiếc nuối nói “Ai cha, việc đó nên là tôi cởi cho em…”
Gương mặt của Tần Úc lại bị bịt kín một tầng ửng đỏ, khẩn trương mắng “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Trước mặt xe đã bắt đầu chuyển động, Cố Thành An cười nói “Thầy Tần, hôn hôn tôi đi, đã lâu lắm rồi không có hôn tôi…”
Tần Úc cầm đi động không biết làm sao cho tốt bây giờ, y đối với chuyện tình cảm biểu đạt thản nhiên này vẫn còn có chút vụng về, nhưng y nghĩ muốn thỏa mãn hết thảy tâm tư của người yêu.
Cố Thành An kỳ thật cũng không ôm cái hy vọng gì, hắn biết tính tình của Tần Úc, nếu là người ở trước mặt hắn, ngay cả mang dáng vẻ xù lông hắn cũng có thể hôn một chút.
Hiện tại người đó không ở kế bên, Tần Úc sao có thể chịu?
Đang lúc Cố Thành An muốn nói một chút gì để bớt xấu hổ, lại nghe thấy bên kia nhẹ nhàng hướng microphone phát ra 2 thanh âm “chụt chụt”
Lần này đến phiên Cố Thành An ngẩn người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tần Úc sẽ nghe lời hôn mình.
Mà bên kia điện thoại, tiếp theo truyền ra thanh âm xấu hổ giận dữ của Tần Úc “Hôn rồi, được chưa?”
Tiếp theo liền cấo tốc tắt điện thoại, còn lại chỉ là âm thanh “Tút tút”.
Cố Thành An che miệng lại, kinh ngạc một hồi lâu, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng kèn, hắn mới một lần nữa lái xe đi.
Hắn cúi đầu nhìn xem đũng quần của mình, tự lẩm bẩm “Bình tĩnh nào, người anh em, không phải lúc.”
Cố Thành An điều chỉnh tư thế một chút, để cho mình ngồi dễ chịu chút.
Hắn vừa lái xe một bên nhịn không được cười nói “Móa, thầy Tần quá đáng yêu, quá quá đánh yêu…”
Cố Thành An lại cảm thấy không có mệt mỏi như vậy, hắn muốn mau chóng hoàn tất vụ án này, muốn nhanh chóng về nha ôm lão bà.
Hắn lái xe nhanh đến nơi ở của Cố Kiêu, cảnh vệ ngoài cửa nhìn thấy hắn thì nhiệt tình chào mừng.
“Tiểu Cố tướng quân trở về rồi?!”
Cố Thành An gật đầu “Trần Thúc, tôi về thăm nhà! Gửi mọi người một chút rượu, ở phía cốp xe, lát mang về chia cho mọi người, Cha tôi có ở nhà không?”
Cảnh vệ viên nghe có rượu ngon càng vui vẻ hơn, cười gật đầu, “Nguyên soái ở nhà, Ngài thấy cậu lâu rồi không về thăm nhà, đều nghĩ là cậu bận rộn, nào mau vào nhà thôi…”
Cố Thành An chia rượu cho mọi người, đậu xe xong, liền vào nhà.
Cố Kiêu đang tưới nước cho hoa trong vườn, nhìn thấy con trai trở về thì thập phần kinh hỉ, “Con tới thăm cha à?”
Nói xong, còn hướng về phía sau “A, Úc nhi đâu không cùng về với con à?”
Cố Thành An cười tiếp nhận vòi sen thay ông tưới hoa, “Ái chà, ai là con ruột của người vậy? Làm sao mà cứ nghĩ đến con trai dâu vậy?”
Cố Kiêu cười tủm tỉm nhìn thằng con trai “Đúng rồi, có con trai dâu, cha đây liền đợi ôm cháu đích tôn, ai thèm quản thằng nhóc nhà ngươi? Mày đó hả chỉ là một cái công cụ làm việc thôi, vị trí đã phân rõ ràng!”
Cố Thành An cũng cười hahaha, giúp đỡ cha tưới hoa xong, hai người cùng đi vào nhà.
Hắn luôn tôn kính và cảm tạ Cố Kiêu, quan hệ của hai cha con từ trước đến nay đều là vừa cha con vừa bạn bè, hắn không bao giờ cảm thấy không có một người cha Omega mà cảm thấy thiếu thốn tình thân.
Cố Kiêu trước rửa tay xong lau mặt, “Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì không? Cha là cho con!”
Cố Thành An đúng lúc thèm tay nghề của lão cha, cấp tốc nghĩ vài món thức ăn.
Cố Kiêu cười gật đầu, “Được trong nhà vừa vặn có những thứ này, con ngồi đây uống nước chờ một chút, sẽ nhanh có.”
Cố Thành An nghe ông nói xong, rửa tay liền tiếp vào phòng bếp, “Con phụ cha cho nó nhanh!”
Cố Kiêu cũng không từ chối, hai người cùng bận bịu tại phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền làm xong bốn món mặn và mộc món canh, tất cả đều là món Cố Thành An thích ăn.
Những năm nay Cố Kiêu luôn luôn kiên trì rèn luyện, thân thể rất tốt lượng cơm ăn cũng không ít.
Bất quá ông thích nhìn con trai mình ăn cơm, mấy ngày nay Cố Thành An không có bữa ăn nào đàng hoàng, nên ăn nhiều hơn so với trước kia một chút.
Hai cái quân nhân bao nhiêu năm cũng đều theo nề nếp tác phong quân đội nên chỉ trong chốc lát liền đem đồ ăn trên bàn ăn hết sạch.
Cố Kiêu trêu ghẹo nói “Ban bếp núc của các con không nấu ngon à? Làm sao mà con đói thành dạng này?”
Cố Thành An cười cười lau miệng, “Gần đây có vụ án cần tra, không có thời gian về nhà, nên cũng không có thời gian ăn cơm…”
Cố Kiêu gật đầu, gầy đây quân đội đang cải cách, cục diện rất nhiều rối rắm, ai cũng không dám tiếp quản, ông chỉ có thể giao cho con mình.
Hai người dọn dẹp bàn ăn, Cố Kiêu pha hai tách trà, cùng Cố Thành An ngồi trên trên sopha.
Cố Kiêu uống một ngụm trà, cười hỏi “Nói đi, có việc gì tìm cha?”
Cố Thành An có chút xấu hổ, quả nhiên hắn không gạt được cha mình “Không có việc gì quan trọng, chỉ muốn hỏi cha một chút chuyện trước kia…”
Có chút ngoài dự đoán, Cố Kiêu còn tưởng rằng gần đây trong quân đội cải cách làm cho con trai có chút sứt đầu mẻ trán.
“Chuyện trước kia nào? Muốn biết cái gì?”
“Cha, ngài đối với bố vợ của con biết rõ không? Ngài cùng chú Úc là bạn rất thân, vậy Alpha của chú chắc ngài cũng hẳn nhận biết từ lâu đúng không?”
Cố Kiêu nhíu mày, ông xua tay “Đừng đề cập đến hắn, nhắc đến hắn liền thấy phiền.”
Cố Thành An thật không hiểu thái độ này của cha, theo lý thì không cần hoàn toàn đối với người yêu của bằng hữu có thái độ này, chẳng lẽ trước kia từng có ân oán gì sao?
Cố Thành An rất cố chấp “Cha, ngài có phiền thì cũng phải nói a, hiện tại có vụ án có liên quan đến hắn ta, có liên quan nhiều đến chuyện quá khứ của hắn, con phải biết rõ mới xử lý tốt được.”
Cố Kiêu vừa nghe thấy mặt liền biến sắc, “Làm sao? Trên người hắn có bản án à?”
Cố Thành An vẫn chưa muốn đem sự việc nói ra, tìm lời lẽ hợp lý nói ‘Đúng, có một số cái cần điều tra một chút…”
Cố Kiêu không còn kháng cự, bắt đầu nói với Cố Thành An sự tình trước kia của bọn họ.
Khi đó Cố Kiêu không phải là tướng quân, Tần Như Hải và Tần Úc còn chưa từng gặp nhau.
Danh Sách Chương: