Tần Tục gần như không còn nhớ gì về Úc Ninh, khi đó cô còn là một đứa trẻ mặc tã .
Vì vậy, việc thiếu thốn tình cảm gia đình hơn 20 năm cũng không khiến cô rơi vào những suy nghĩ miên man như Tần Úc.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông, thường chỉ nhắc ở trong miệng của người khác cùng những bức ảnh, tâm tình cảm thấy rất phức tạp.
Ngoại trừ già đi một chút, anh ấy thực sự giống hệt người đang ôm mình trong bức ảnh.
Còn Úc Ninh thì chưa bao giờ nhìn thấy con gái mình, thỉnh thoảng còn nghe thấy Tần Như Hải kể về tình hình hiện tại của hai người, chẳng hạn như Tần Tục đã tốt nghiệp và kết hôn, Tần Úc đã kết hôn, nhưng chưa từng cho anh ta xem ảnh.
Tần Như Hải cũng gọi đó là điều tốt cho anh ấy, nói rằng nếu anh ấy nhìn thấy những bức ảnh, anh ấy sẽ càng nhớ các con của mình hơn, người duy nhất trong cuộc đời của Úc Ninh chỉ có gã là đủ rồi.
Nhưng có lẽ chính mối quan hệ huyết thống giữa hai cha con đã khiến Úc Ninh chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đứa trẻ.
Lông mày và mắt của cô ấy giống Tần Như Hải hơn, nhưng mũi và miệng lại giống Úc Ninh.
Khi hai người gặp nhau, họ có chút e ngại không dám tiến tới.
Úc Ninh muốn ôm đứa trẻ này, Tần Tục cũng muốn ôm người ba mà cô chưa từng gặp mặt.
Nhưng trong một thời gian, hai mươi năm hoặc lâu hơn, nó đã trở thành một bức tường bao phủ cả hai.
Úc Ninh đưa tay lên xuống mấy lần, lo lắng xoa xoa mồ hôi trên tay lên quần.
Cuối cùng, Cố Kiêu ra hiệu với Tần Tục, "Lại đây, còn chờ ba ba đi qua sao?"
Tần Tục thừa dịp đi đến bên cạnh Úc Ninh, cô ngập ngừng gọi: "Ba?"
Úc Ninh nước mắt còn tại trong hốc mắt, nghe được "Ba" một tiếng, nước mắt liền rơi xuống.
Úc Ninh tiến lên một bước, ôm lấy Tần Tục, "Con...... Con gái của ba..."
Cái ôm này hoàn toàn đập tan bức tường vô hình, Tần Tục thậm chí không còn là một luật sư xinh đẹp thường ngày kiệt ngạo, mà đã trở thành đứa con gái nhỏ của ba, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Cố Kiêu vỗ vỗ vai Úc Ninh, dở khóc dở cười nói với Tần Úc: "Ta đã nói mà, khẳng định lại khóc một trận..."
Tần Úc cũng cười ra nước mắt, Cố Thành An vòng tay qua, nhẹ nhàng xoa xoa vai y.
Sau khi cả hai bình tĩnh trở lại thì đã nửa tiếng sau.
Mấy người tụ tập quanh bàn cà phê trong phòng khách, Tần Úc và Tần Tục ngồi một trái một phải bên cạnh Úc Ninh, trong khi Cố Kiêu và con trai ngồi đối diện nhau trên sô pha bên cạnh.
Tần Úc muốn biết ba ba của mình bao năm qua như thế nào, nhưng Úc Ninh vẫn chưa thể nghĩ ra một câu chuyện hoàn chỉnh.
Ngược lại Cố Kiêu là người có đầu óc thông minh, ở bên cạnh nói rõ ràng: "Ba của các con đã rất khó khăn trong suốt những năm qua. Đừng để ông ấy nói về những điều đó nữa. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Trở về không phải là điều tốt lành à? "
Úc Ninh liên tục gật đầu, "Đúng vậy, đừng nhắc tới quá khứ..."
Tần Tục và Tần Úc nghi ngờ nhìn nhau, nhưng sau khi nghe Úc Ninh nói lời này, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, tất cả đều đồng ý với câu nói này.
Úc Ninh nắm tay con trai và con gái, nhẹ nhàng nói: "Ba rất muốn biết những năm qua con sống như thế nào ..."
Cả Tần Tục và Tần Úc lần lượt đều đem những điều đã trải qua những năm nay từng cái nói hết ra, nói đến chỗ ly kỳ, Úc Ninh đều cảm thán.
Anh ấy không phải là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng là nghe Tần Như Hải cùng nghe của con của mình kể lại, đều bộ dáng giống nhau.
Nhưng anh ấy biết Tần Úc bây giờ là giáo sư nổi tiếng trong giới học thuật, Tần Tục lại càng nổi tiếng trong giới pháp luật, hiện tại còn trở thành luật sư nhân quyền, anh ấy vô cùng tự hào.
Nhất là đối với Tần Úc, anh càng cảm thấy đau khổ.
Bản thân anh là Omega, anh đương nhiên biết Tần Úc đã phải nỗ lực như thế nào mới có được vị trí như ngày hôm nay.
Và khi biết rằng con trai mình đã thúc đẩy Đạo luật Bảo vệ Omega, anh rất tự hào về con.
Điều mà anh thậm chí chưa bao giờ dám nghĩ đến đã được hiện thực hóa bằng nỗ lực của chính con trai mình.
Ba người dường như nói chuyện không ngớt, bao năm qua đều tự thuật lại cuộc đời của mình.
Cố Kiêu và Cố Thành An im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài từ.
Mãi cho đến hơn mười một giờ tối, Úc Ninh ngáp một cái, Tần Úc mới ngừng nói.
"Ba ba buồn ngủ sao? Xin lỗi, con quên mất thời gian..."
Úc Ninh nhanh chóng lắc đầu, "Không không, ba không buồn ngủ."
Cố Kiêu lập tức ngắt lời: "Gì mà không buồn ngủ? Đi ngủ đi, sau này còn nhiều thời gian để nói chuyện, gấp làm gì? Hai đứa cũng vậy, mau đi ngủ đi. Ngày mai, không phải con trở về doanh trại sao? Úc nhi, hôm nay khóc cả ngày, đầu đau quá phải không? Để Tiểu An lấy khăn đá chườm mắt cho con. Tần Tục, để Trần Phi qua đón con, con lái xe một mình đường xa mệt rồi ”.
Ông nói mấy câu đã sắp xếp rõ ràng cho bốn người, thông thường mỗi người bên ngoài đều là người mà người ngoài phải nể mặt, bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Cố Kiêu.
Trần Phi đón Tần Tục về, Cố Kiêu cùng Úc Ninh chuẩn bị rời đi.
Tần Úc hỏi: "Ba, ba có mật khẩu cổng nhà cũ không? Cha không có ở nhà không thể vào được. Nếu không trước tiên ở cùng với con?"
Úc Ninh có chút bối rối, "A ... Ta ... Ta..."
Cố Kiêu sợ anh ấy lộ tẩy nên nói thẳng: "Trở về nhà cũ làm gì? Chúng ta đã nhiều năm không gặp. Ta cũng muốn nhắc lại chuyện xưa một chút. Khi nào cha của con trở về, ta sẽ đưa anh ấy về. Ta sẽ chăm sóc cho ba ba của con, đừng lo lắng. "
Tần Úc gật đầu khi nghe hắn nói.
Khi mọi người đã đi, trong nhà chỉ còn lại Tần Úc và Cố Thành An.
Tần Úc khóc liên miên cả buổi chiều, hai mắt sưng vù, đau đầu.
Cố Thành An cầm khăn bọc đá viên đưa cho y, Tần Úc cầm lấy, nhẹ nhàng dụi mắt.
Cố Thành An thấy y khóc lóc mắt mũi đỏ bừng, không khỏi nở nụ cười: "Trông em thật giống một con thỏ nhỏ."
Tần Úc ngẩn người liếc mắt một cái, "Còn trách em sao?"
Cố Thành An ngồi bên cạnh nhẹ nhàng dùng hai tay xoa bóp đầu cho y, "Trách tôi, trách tôi."
Sau vài lần xoa bóp, Tần Úc liền nằm trên đùi hắn, để hắn chăm chú xoa bóp cho y hơn.
"Dùng sức thế này được không?"
Tần Úc thỏa mãn khịt mũi hai cái, y nằm trên đùi Cố Thành An, nhắm mắt lại để chườm đá cho mình.
Cố Thành An tiếp tục xoa bóp cho y, điều này giúp y bớt đau đầu hơn rất nhiều.
Trước đây, Cố Thành An không bận rộn như vậy, có thể về nhà đúng giờ liền về, để xoa bóp cho y.
Tần Úc lúc làm đồ án, thường lao vào luận văn, ngủ không ngon giấc, thường xuyên đau đầu.
Trước đây y luôn dựa vào thuốc ngủ và thuốc đau đầu, nhưng sau khi kết hôn, Cố Thành An sẽ không cho phép anh ấy uống những loại thuốc này nữa.
Cố Thành An sẽ ôm y và dỗ y ngủ, nếu y đau đầu, hắn sẽ xoa bóp cho Tần Úc, điều này khiến y bớt đau đầu rất nhiều.
Ngày hôm nay sự việc quá đột ngột, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhất thời khó mà chấp nhận được.
Nhưng đây là một điều tuyệt vời, y không dám nghĩ rằng Úc Ninh lại có thể xuất hiện trước mặt y.
Tần Úc cười nói: "Cố Thành An, nếu em nói cho cha biết chuyện này, ông ấy sẽ hạnh phúc biết bao?"
Cố Thành An tay dừng lại, "Tôi còn tưởng rằng em cùng ông ấy quan hệ không tốt, không ngờ em lại quan tâm đến hắn nhiều như vậy?"
Tần Úc do dự vài giây, lấy khăn chườm xuống, xấu hổ nói với Cố Thành An: "Thực ra quan hệ rất tệ. Từ khi ba ba của em qua đời, ông ấy không hề chăm sóc chúng em."
"Nhưng, khi em nghĩ, ông ấy thay đổi quá nhiều bởi vì ba ba đã ra đi, em cảm thấy mình không nên trách ông ấy."
"Không phải chỉ có chúng em mất đi ba, ông ấy cũng mất đi người mà ông ấy yêu thương nhất."
"Trước đây em không hiểu ông ấy, nhưng bây giờ thì khác. Em biết yêu một người là như thế nào, và em biết cảm giác được yêu."
"Tưởng tượng như vậy, ông ấy khá đáng thương, phải không?"
Khi CỐ Thành An nghe y nói điều này, trái tim hắn trầm xuống rất nhiều.
Nếu như Tần Úc cùng Tần Như Hải quan hệ bất hòa không nhìn mặt nhau, thì khi y biết được sự thật, có lẽ không khó như vậy.
Nhưng giờ đây, Tần Úc đã gạt nỗi đau trước đây sang một bên và lựa chọn tha thứ cho Tần Như Hải.
Vì vậy, một khi biết được Tần Như Hải đã từng có ý định sát hại mình, sẽ buồn biết bao.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến trái tim của Cố Thành An đầy lo lắng và xót xa.
Tần Úc thấy hắn không trả lời nên nắm lấy góc áo lắc lắc, "đúng không?"
Cố Thành An cười miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu và nói: "Vâng, vâng, thầy Tần thật tuyệt vời."
Nói xong, hắn lại nắm tay y và hôn lên mu bàn tay.
Tần Úc cười khóe mắt cong cong, cùng hắn mười đầu ngón tay giao nhau, nắm thật chặt.
"Em có thể nghĩ như thế này, không phải nhờ vào anh sao. Anh đã dạy em cách yêu và được yêu..."
Cố Thành An không dám nhìn vào mắt y, thẳng thắn lừa dối người mình yêu, hắn vẫn không học được.
Hắn cầm lấy khăn mặt trong tay Tần Úc, chặn trước mắt y, "Đừng nhúc nhích, chườm thêm một lúc, nếu không sáng mai sẽ sưng lên."
Tần Úc cười một tiếng "ừm", ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đắp khăn lạnh lên mắt, cảm giác rất dễ chịu, để đôi mắt đang sưng đỏ của y dịu bớt đi.
Cố Thành An một bên chườm khăn lạnh cho y một bên xoa bóp đầu cho y.
Chắc là vừa nói chuyện với ba ba xong, Tần Úc rất cao hứng, không buồn ngủ chút nào.
Mắt nhắm nghiền, miệng vẫn nói.
Lúc này, y không còn dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, mà giống như một đứa trẻ bị thất lạc bảo vật nay lại tìm được.
Nhưng Cố Thành An không biết trả lời như thế nào, đành phải bóp mép gương mặt của mình, "Được rồi, thầy Tần, thầy không mệt sao? Em nói cả một ngày rồi..."
Tần Úc bĩu môi, "Ồ, anh chê em phiền phức sao?"
Cố Thành An dở khóc dở cười, thở dài nói: "Tôi không có, chỉ sợ em mệt ... Nếu không uống chút nước lại nói? Tôi lấy nước cho em nha?"
Tần Úc nắm lấy tay hắn không buông, "Không, em không khát, anh không được phép đi."
Cố Thành An không thể lay chuyển được y, từ khi yêu y, hắn chỉ muốn dỗ dành Tần Úc.
Bởi vì hắn thấy, trước kia Tần Úc đã quá khổ, từ khi Úc Ninh rời đi, y chưa bao giờ nếm lại vị ngọt.
Vì vậy, Cố Thành An phải đầu hàng: "Tốt tốt, vậy em nói tiếp đi..."
Tần Úc lúc này đã hài lòng, liên tục kể về sự may mắn của mình và niềm vui bị mất, trong khi Cố Thành An cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Nói về sau, còn không đợi Cố Thành An để y đi ngũ, thanh âm của y đã thấp xuống.
Cố Thành An vốn đã chú ý tới Tần Úc, tự nhiên phát hiện y đã ngủ.
Cố Thành An lấy khăn lạnh đặt lên bàn cà phê, ôm Tần Úc trở về phòng ngủ.
Hắn vén chăn bông, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Úc, cầu mong cuộc sống của y bình an, vui vẻ.
Danh Sách Chương: