• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, Tần Úc xém chút nữa đem đầu của Cố Thành An đánh rơi mất.

Cố Thành An nhảy dựng lên đuổi tới bên cạnh y, dỗ dành hết nửa ngày, Tần Úc mới chịu một lần nữa để ý tới hắn.

Cố Thành An hỏi Tần Úc tối nay muốn ăn cái gì, Tần Úc suy nghĩ vài món thức ăn, đều được hắn đáp ứng.

Hắn ngồi trên ghế trong phòng bếp rửa rau, nhìn Tần Úc không thoải mái.

Tần Úc suy nghĩ kỹ nửa ngày, “Chuyện này, nếu không chúng ta kêu dì giúp việc đến đi? Bộ dạng của cậu hiện tại thực không thuận tiện.”

Cố Thành An đem đổ chậu nước, lại thay chậu nước mới, đem rau củ lấy ra ngoài.

Nghe y nói, lắc đầu, “Không có việc gì đâu, vết thương nhỏ mà, trước kia bị thương so với cái này còn nặng hơn nhiều, làm cơm không có vấn đề gì…”

Tần Úc hoàn toàn không nghĩ ra, thương thế trước kia nặng như thế nào, mới khiến cho hắn dù khập khiễng nấu cơm cũng là chuyện bình thường.

“Đó là chuyện trước kia. Bây giờ là bây giờ..”

Cố Thành An cười, lại bắt đầu chọc ghẹo y, “Thế nào? Anh cảm thấy đau lòng vì tôi à?”

Tần Úc liếc mắt, “Cậu tự luyến đến trình độ này à? Tôi đây là dựa trên chủ nghĩa tinh thần nhân đạo...Lại nói, tôi ăn cơm của một kẻ đang bị thương nấu, khiến cho tôi nuốt không vô a.”

Cố Thành An đem chậu rửa rau đẩy về phía y, “Vậy anh làm đi?”

Mặc dù Tần Úc đối với việc nấu ăn của mình không tự tin cho lắm, nhưng không muốn bị người khác xem thường, thế là cầm chậu rau kia.

“A, làm thì làm, nấu cơm chẳng lẽ còn có thể làm khó tôi hay sao?”

Cố Thành An ngồi trên ghế, nhìn y tại phòng bếp loay hoay bận rộn tới lui, một lúc đánh rơi cái chén, một lát lật ngược cái giỏ, thậm chí lặt rau, đem những phần nên lưu lại thì lại ném hết vào thùng rác.

Cố Thành An khoanh tay, nhìn quả thật muốn cười, hắn không nghĩ tới một đại nam nhân ba mươi mấy tuổi ở trong phòng bếp có thể vụng về đến mức này.

“Thầy Tần, trước khi kết hôn, anh chưa bao giờ làm cơm à?”

Tần Úc gấp đến độ tức lên quát “Đừng nói chuyện với tôi! Khiến tôi không tập trung!”

Trước đó, Tần Úc khoe khoang khoác lác, nói tài nấu ăn của mình tốt, sở trường là mấy món ăn thường ngày. (chém gió)

Cố Thành An nhìn y chuẩn bị nguyên vật liệu một chút: Trứng chiên cà chua, trứng chiên rắc tiêu, trứng chiên cà rốt, cơm cuộn rong biển, canh trứng.

Hắn thật sự không biết, chỉ làm có mấy món đồ ăn này có gì mà bị phân tâm, đây chẳng phải là mấy món ăn thường ngày à?

Hay đây là những món ăn cầu kỳ phức tạp? (chém gió)

Đợi đến lúc mấy món ăn này được đem lên, Cố Thành An nhìn trứng gà thì cháy đen, cà rốt thì khét, nhìn không ra soup cà chua rau củ, nhìn tạm được nhất chính là cơm cuộn rong biển canh trứng.

Cố Thành An miễn cưỡng cười cười, chỉ vào chén canh, “Cái này nhìn khẳng định dễ uống, nhưng nhìn thì không giống vậy.”

Hắn vừa nói vừa cầm cái muỗng múc một miếng đưa vào bên trong miếng, trời, mùi vị này, đầu lưỡi đều tê, muốn nôn cũng không có sức để nôn.

Cố Thành An ráng nuốt xuống, “Thầy Tần, tiền mua thức ăn đều đem đi mua muối hết cả sao?”

Tần Úc cũng tự biết mình nấu có bao nhiêu khó ăn, nhưng là y vẫn rất tự tin, mấy cái khác nhìn không giống đồ ăn lắm nhưng là canh nhìn cũng không tệ mà, làm sao lại khó uống như vậy.?

Tần Úc không tin, tự mình nếm một miếng, uống xong sắc mặt thay đổi hẳn, y liền xoay người tiến tới bồn rửa tay nôn ra hết.

Dù có mạnh miệng cỡ nào, cũng không thể nào phản bác được, Tần Úc súc miệng, không dám nói lời nào.

Nhưng y vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ, “Cậu thử nếm các món khác xem sao, mấy món khác chắc ăn được đó…”

Âm thanh càng nói càng nhỏ dần, bởi vì chính y cũng chột dạ.

Bất quá Cố Thành An thật sự nể mặt y một chút, nghĩ thầm Thầy Tần nhìn thế nào cũng thấy mười ngón tay chưa hề đụng nước bao giờ, có thể tự làm cơm cho mình ăn là đáng khen lắm rồi, không nên đả kích lòng tốt của người ta.

Cố Thành An lại lấy đũa gắp một miếng trứng chiên cà chua, cổ họng của hắn ngọt gắt không thể tả.

Hắn rốt cuộc biết được, tài nghệ nấu ăn của Tần Úc ngay cả dùng đường chân trời cũng không cách nào hình dung.

Cái này! Cái này! Đây quả thực là đồ ăn thường ngày bên trong rãnh biển Maria na à*!

(*)ý nói thức ăn quá dở. Rãnh biển Maria na là nơi sâu nhất thế giới. Khe vực Mariana có độ sâu hơn 10.000m với áp suất kinh khủng và nước biển lạnh giá. Ở đây cũng không hề có chút ánh sáng nào có thể chiếu xuống, bởi vậy lý do vì sao với điều kiện khắc nghiệt như vậy mà sự sống ở đây vẫn phát triển tốt là câu hỏi khiến nhà khoa học đau đầu.

Tần Úc nhìn sắc mặt của hắn không tốt, ít nhiều cũng đoán được, tự bản thân lui ra sau cách xa bàn ăn một chút.

Cố Thành An nhìn thấy y tránh đi, “Anh không nếm thử sao, thầy Tần?”

Tần Úc mở to hai mắt nhìn, hùng hùng hổ hổ nói “Cậu tự ăn đi, tôi cũng không ăn đâu!”

Cố Thành An chớp chớp mắt, đều không nghĩ ra người này coi đó là điều hiển nhiên.

“Thầy Tần, anh trước giờ ăn uống sinh hoạt ra sao vậy? Đói bụng liền đi ra ngoài uống gió Tây Bắc à?”

Tần Úc nắm nắm cái mép váy của cái tạp dề, “Trường học của chúng tôi có nhà ăn… Điểm tâm không ăn, nhịn một chút cũng được, nếu thực sự đói bụng thì ăn một thanh chocolate, giữa trưa và ban đêm thì đi căntin ăn, bình thường ở nhà thì gọi thức ăn bên ngoài. Thỉnh thoảng dì giúp việc sẽ nấu cho tôi bữa cơm, không thì liền đi ăn cơm tiệm, dù sao cũng không đói chết.”

Cố Thành An quen với kỷ luật nghiêm khắc, sinh hoạt, ăn cơm, vận động, học tập đều có thời gian cố định, đồng thời cơm sáng trưa đều cố định thời gian.

Hắn hoàn toàn nghĩ không ra, một giáo sư đại học có bề ngoài tôn kính như thế, làm sao có thể sinh hoạt thành dạng không có quy luật thế này?

"Thầy Tần, anh bây giờ gả cho tôi hẳn là may mắn a? Không thì ngay cả miếng cơm nóng bỏ miệng cũng không a?"

Tần Úc đem tạp dề cởi ra, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, đem mấy cái đĩa đổ vào thùng rác hết.

"Đúng rồi, may mắn ghê gớm, may mắn bị cậu đánh dấu, may mắn còn để cho cậu tìm tới cửa."

Nhắc đến chuyện này Cố Thành An mất tự nhiên sờ sờ cái mũi, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, che giấu sự chột dạ của mình.

Hên là Tần Úc cũng không có ý nghĩ tiếp tục truy cứu, y dừng lại đề tài này, tựa vào bồn nước phía trước, nghiêng đầu hỏi "Cũng không thể để cậu chết đói, không thì chúng ta gọi dì giúp việc cũ của tôi tới ha…"

Cố Thành An xua xua tay, công việc của hắn quá đặc biệt, luôn luôn phải chú ý cẩn thận, huống chi không ít thư kiện trong thư phòng là trọng yếu, hắn không thể tin được người khác.

Đồng thời hắn cũng không thích trong nhà có dấu vết của người khác.

Cố Thành An ý thức về lãnh địa quá mạnh, hắn không cho phép bất cứ người xa lạ nào xâm phạm vào địa bàn của cuộc sống, Tần Úc là ngoại lệ.

Bởi vì trên người của Tần Úc có hương vị của hắn, bị hắn phân chia thành người của mình.

"Vậy làm sao bây giờ, việc nhà tôi có thể làm, nhưng nấu ăn thì tôi bất lực, việc bếp núc tôi thực sự không có thiên phú…"

Cố Thành An suy nghĩ "Ở trong quân đội, tôi có một cấp dưới là Beta, có thể để hắn tới giúp nấu cơm, làm xong cơm hắn liền đi."

Tần Úc giơ tay "Tôi không có ý kiến, đều được, dù sao chiếu cố cậu, khẳng định là người cậu quen biết, tất nhiên là người tốt."

Tần Úc thầm nghĩ chuyện này tôi mới không quản cậu nhiều như vậy.

Lại nói Tần Úc không có giỏi việc nhà, có người tới chia sẻ chung, đương nhiên tốt hơn, y mới không có bất kỳ ý kiến gì, tuyệt đối hoan nghênh.

Ngày thứ hai, y gặp được vị Beta kia.

Lúc Tần Úc mở cửa, y đứng ngẩn ở đó, cẩn thận nuốt nước miếng.

Cậu trai trẻ này lớn lên khí chất so với Alpha còn Alpha hơn, nhìn cũng cao sơ sơ hai mét, trên người cơ bắp cuồn cuộn, người đứng ở đó giống như ngọn núi nhỏ.

Tần Úc cẩn thận từng li từng tí hỏi "Cậu tìm ai?"

Người này mới mở miệng, cùng hình tượng của cậu ta hoàn toàn khác biệt.

Bị Tần Úc hỏi một chút, Hứa Trạch Kỳ lập tức đỏ mặt, thanh âm nhỏ nhẹ, "A...Em tìm anh Cố ạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK