• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giai đoạn này, ngay cả bụng cũng dần dần hiện to thấy rõ.

Không biết có phải vì Cố Thành An không có ở đây hay không mà Tần Úc một tháng nay vô cùng lo âu, ăn ngủ rất kém.

Điều này khiến Úc Ninh rơi vào tình thế khó xử, một mặt muốn nghe lời con rể để Tần Úc tịnh dưỡng an thai, mặt khác lại thấy Tần Úc ngày ngày lo lắng, ăn không ngon miệng, ngủ không ngon, làm cho y giảm cân rất nhiều.

Tần Úc dường như đã nắm bắt được tâm tư của Úc Ninh, cho nên trước mặt anh mỗi ngày đều thở dài.

Thậm chí còn sờ sờ bụng, cảm thấy số phận của mình thật không tốt, đứa trẻ sinh ra có lẽ sẽ không có cha.

Úc Ninh không để cho y nói nhảm, Tần Úc lại càng làm quá lên.

Lần này hoàn toàn làm cho Úc Ninh kinh hãi, anh vốn đơn thuần nào biết trong lòng của Tần Úc đang xoắn xuýt, vặn vẹo.

Vì vậy, cuối cùng không thể nhịn được trước yêu cầu của Tần Úc, anh đã tháo thiết bị che chắn trong nhà, cuối cùng cho y có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Úc Ninh nghĩ rằng điều này sẽ làm con trai của anh giảm bớ sầu lo, ai ngờ rằng một Alph A cao lớn gõ cửa nhà anh vào chiều hôm đó.

Tần Úc lập tức chạy tới mở cửa, thở dài nói: "Anh hai, nếu cậu không tới, chắc tôi sắp chết rồi."

Người tới là Xa Viễn, cậu ta chưa từng nhìn thấy bụng của Tần Úc.

Cậu còn quay ngược ra xem số nhà, rất nghiêm túc hỏi: "Không đi nhầm, đúng không?"

Tần Úc trợn tròn mắt, "Bố nhà cậu."

Xa Viễn sau đó bước vào nhà, gật đầu nói: "Được rồi, bố cậu, tôi đến rồi."

Úc Ninh sợ người mới tới này sẽ làm tổn thương con trai mình, anh lập tức đi đến bên cạnh Tần Úc, đem con trai chặn phía sau, "Cậu là ai?"

Xà Viễn lùi lại một bước, nháy mắt với Tần Úc, đây là ai?

Tần Úc giới thiệu với Xà Viễn: "Cha tôi, Úc Ninh."

Xa Viễn đã nghe nói về điều này, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Úc Ninh.

Vốn tưởng rằng người này rõ ràng đã trải qua những chuyện đau lòng như vậy, nhưng hiện tại vẫn tỏ ra không sợ nguy hiểm, ánh mắt sáng ngời, trong lòng nhất thời kính nể.

Cậu khẽ gật đầu, "Chào chú, cháu là bạn của Cố Thành An, đồng nghiệp của Tần Úc, giáo sư luật Đại học Thủ đô, Xa Viễn. Học trò của anh ấy là người yêu của cháu."

Trong lòng Tần Úc kinh thường nói, "Câu cuối cùng không cần nhắc tới."

Biết cậu ta là bạn của Tần Úc, Úc Ninh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng cảm thấy có chút xấu hổ về hành vi vừa rồi của mình.

"Xin lỗi, chú không biết... Mời vào, mời vào..."

Úc Ninh trừng mắt nhìn Tần Úc, không nghĩ rằng vừa mở màn bảo vệ, Tần Úc liền gọi người tới.

Tần Úc giả vờ như không biết gì, mời xa Viễn vào nhà.

Úc Ninh vào bếp rót trà cho khách, Tần Úc và Xa Viễn cùng nhau ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

"Nói một chút đi, tôi không ở đó một tháng nay, trong thời gian đó Cố Thành An đang làm gì?"

Xa Viễn khẽ ho, có chút xấu hổ.

"Cậu ta cũng bị bắt..."

Tần Úc một bộ dáng "Ta biết rồi", liền cười lạnh hai tiếng.

"Làm sao? Anh ta thực sự định khiến con tôi mồ côi cha?"

Xa Viễn lập tức bênh vực hắn: "Không, không, cậu ta còn đặc biệt dặn tôi, nói cậu đừng lo lắng, cậu ta có cách thoát ra."

Tần Úc nhíu mày, hoàn toàn không cho Xa Viễn tí mặt mũi nào.

"Anh ta có thể làm gì? Làm cách nào? Còn muốn làm phản sao? Vốn là có đường sống, anh ta đều làm cho thành đường chết. Nếu có biện pháp, chẳng lẽ còn ngốc ở trong nhà lao sao?”

Xa Viễn có chút xấu hổ trước lời mắng mỏ của y, bởi vì tất cả những gì Tần Úc nói đều là sự thật.

Tình hình trước đó rất tốt, dư luận cả nước đều có lợi cho Cố Kiêu, nhưng sau khi Cố Thành An bị bắt, mọi luồng gió đều thay đổi.

Bây giờ ngay cả cậu ta cũng có chút chật vật, cho nên nhìn thấy Tần Úc liên hệ, liền nhanh chóng tới gặp y.

Tần Úc càng thấy tức giận khi thấy cậu ta không trả lời.

“Tại sao không nói Alpha của các cậu đều là phế vật? Ngoài việc giải quyết thời kỳ động dục của Omega, còn có cái ích lợi gì? Một đám không có đầu óc!"

Xà Viễn hoàn toàn bị áp chế, khó chịu nói: "Tần Úc, anh chú ý một chút, tại sao lại đi công kích mang tính cá nhân như vậy? Tôi cũng là Alpha đó?"

Tần Úc ỷ rằng đang mang thai, Xa Viễn không dám làm gì y, vì vậy thái độ của y càng thêm tự phụ.

Y từ lâu đã muốn tính sổ với cậu, nhân cơ hội này thì giải quyết luôn.

"Tôi nói không đúng sao? Cậu là con trâu già gặm cỏ non, bắt cóc học sinh của tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ là tốt lắm rồi, cậu nên câm miệng đi!"

Cho dù cậu ta là một luật sư, cậu ta cũng không dám cãi lại vì đó là sự thật.

Cậu ta đã bắt cóc học sinh người khác khác, mặc dù cậu ta và học sinh của Tần Úc yêu nhau từ lâu nhưng theo quan điểm của Tần Úc thì không phải như vậy.

Hơn nữa, hiện tại y lại mang thai đứa bé, nếu nói bậy bạ mà làm tổn thương đứa bé trong bụng, Cố Thành An sợ rằng sẽ trực tiếp ra tay giết chết cậu.

Xa Viễn đầu hàng, giơ hai tay lên. "Đúng, đúng, đúng, chúng tôi đều là là phế vật là rác rưởi. Anh là trạm thu gom rác lớn nhất. Anh mau nghĩ xem nên làm gì..."

Tần Úc chỉ vào phòng bếp, "Cậu tốt nhất nên thuyết phục ba ba của tôi cho tôi ra ngoài... nếu không thì làm sao tôi ra khỏi đây? ..."

Xa Viễn cười nhạo một tiếng, "Anh làm sao lại không có biện pháp? Còn không phải dùng đến phế vật là tôi đây sao?"

Tần Úc hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, "Cậu chỉ có ích như vậy!"

Mặc dù Xa Viễn đã biết tính tình của y từ lâu, nắm d0p1 cùng nhau thời điểm tranh luật bộ luật Omega, y cũng là một kẻ lắm mồm.

Nhưng bây giờ Tần Úc đã có sức sống hơn một chút, có vẻ như đây là những thay đổi mà Cố Thành An đã mang đến cho y.

Sau khi nhận được sự nhờ vả của Tần Úc, Xa Viễn lập tức đi vào bếp.

Úc Ninh còn đang lúng túng loay hoay bưng chén trà, thấy hắn đi tới, có chút khẩn trương nói: "Chờ một chút, một lát nữa sẽ có trà."

Xa Viễn cười, lễ phép nói: "Chú, chú cho Tần Úc qua giúp bọn cháu đi, không có anh ấy, cha con nhà họ Cố coi như xong."

Úc Ninh không chịu để cho con trai mình đi vào nguy hiểm, nhưng nghe Xa Viễn nói điều này, anh không khỏi lo lắng về việc sẽ xảy đến với Cố Kiêu và Cố Thành An.

Anh mâu thuẫn muốn chết, nhưng vẫn có ý vùng vẫy.

"Kia ... Omega có thể làm được gì? Không phải có Alpha sao? Hơn nữa, nó còn đang mang thai một đứa trẻ..."

Xa Viễn biết anh tương đối bảo thủ nên không trách anh.

"Chú à, thời đại khác rồi. Chú xem, khoa học kỹ thuật tiến bộ rất nhiều, chẳng phải con người chúng ta cũng tiến bộ sao? Lúc trước Omega phá thai là phạm pháp, nhưng bây giờ là hợp pháp? Chú luôn cho rằng Omega không thể làm được cái này, không làm được cái kia., nhưng đây đều là những điều Tần Úc đang phải đấu tranh, hơn mười năm nay anh ấy đã làm việc chăm chỉ để biến những điều không thể thành có thể. Chú không thể phủ nhận năng lực của anh ấy chỉ vì đang mang thai đúng không? Bọn cháu hiện tại quả thực đang gặp phải khó khăn rất lớn, cần Tần Úc đến giúp đỡ, y không chỉ là nồng cốt chính, mà còn mưu kế của y dành cho bọn cháu. "

Xa Viễn lấy tình lấy lý để khuyên nhủ, những lời này khiến suy nghĩ của Úc Ninh trở nên buông lỏng.

Anh ta vốn là một người có tư tưởng bảo thủ, sau khi bị Tần Như Hải giam cầm mấy năm nay, anh ta thậm chí còn mài nhẵn các góc cạnh của mình.

Anh rất tự hào khi nghe Xa Viễn nhận xét về con trai mình như vậy, nhưng cũng là vì tuổi già của mình mà xấu hổ.

Úc Ninh rốt cục phân vân mấy lần: "Vậy cháu có thể bảo đảm Tần Úc sẽ trở về an toàn không?"

Xa Viễn gật đầu, "Cháu hứa, bọn họ sẽ về nhà an toàn, và chú Cố sẽ không sao. Chú đừng lo lắng?"

Úc Ninh bất đắc dĩ gật đầu, "Được, vậy ... Vậy các cháu, chú ý an toàn."

Tần Úc không có gì để đóng gói, chỉ đơn giản mang theo một ít đồ dùng cho trẻ nhỏ.

Y biết Úc Ninh sẽ lo lắng, vì vậy trước khi rời đi, y đã nắm chặt tay cha mình.

"Ba, đừng lo lắng cho con, con sẽ lo cho bản thân và cháu của ba, ba nhất định phải chăm sóc tốt thân thể của mình. Hầu như không ai có thể tìm thấy ba ở đây, ngoại trừ bon con, ai đến đón cũng đừng đi."

Úc Ninh khóe mắt hơi ướt, "Không cần lo cho ba, con và Tiểu An nhất định phải bình an, còn có chú Cố, nhất định phải chăm sóc cho chú ấy."

Hai cha con đều lo lắng cho nhau, nhưng Tần Úc cũng biết không phải lúc nói ra những lời này.

Vì vậy Tần Úc nặng nề gật đầu, cùng Xa Viễn rời đi biệt thự ngoại ô.

Y lên xe của Xa Viễn, khi Xa Viễn khởi động xe, một tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên kế bên tai cậu.

"Chờ tôi gặp Cố Thành An, anh ấy nhất định phải chết."

Xa Viễn không dám trả lời, nhưng trong lòng của cậu thầm cảm ơn vì lão bà mình ngoan ngoãn và dễ thương, cậu càng khó hiểu hơn trước sở thích của Cố Thành An.

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi đã trở lại máy thu hoạch sao biển!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK