Cố Thành An dỗ dành Tần Úc ăn một chút cơm chiên, ăn vài miếng đồ ăn, uống mấy ngụm canh.
Chuyện ngày hôm nay đối với Tần Úc là một cú shock lớn, thần kinh của y căng thẳng quá nhiều, cho nên tựa vào ngực của Cố Thành An không bao lâu liền ngủ mất.
Cố Thành An ôm y trở về phòng ngủ, đắp chăn kỹ cho y rồi hắn mới rón rén rời đi, trở về quân khu.
Nếu như có thể, hắn muốn hôm nay sẽ không quay lại quân khu, ở bên cạnh chăm sóc y nhưng là so với việc để hắn chiếu cố thì y càng mong muốn biết tin của Úc Ninh hơn, cho nên hắn nghĩ vẫn là nên đi trước gặp Hồ Trí Phong một chút.
Cố Thành An lái xe một mạch về quân khu, chưa kịp nghỉ ngơi phút nào, liền trực tiếp tới phòng thẩm vấn.
Hứa Trạch Kỳ đang ở bên trong cùng Hồ điên “Ác chiến” tra khảo, nhưng cả đám cũng không cạy được miệng của hắn.
Cố Thành An vào phòng, Hứa Trạch Kỳ đứng lên chào, mặt lộ vẻ khó xử “Anh Cố, không tra ra được.”
Cố Thành An gật gật đầu, hắn đem mũ đặt tùy ý trên bàn, châm điếu thuốc.
“Muốn làm một điếu không?
Hồ điên liếc mắt nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
Cố Thành An cũng đốt một điếu, đưa tới cho hắn.
Hồ điên hai tay đều bị còng, hút thuốc không tiện, Cố Thành An liền trực tiếp ra lệnh cởi còng tay cho hắn.
Binh sĩ bên cạnh có chút khó xử “Thiếu tướng, cái này không hợp quy cũ…”
Cố Thành An “Ừ” một tiếng, “Tôi biết, nếu có chuyện xảy ra tôi chịu trách nhiệm. Với lại cậu cảm thấy chúng ta năm người thế này không khống chế được hắn à?”
Binh sĩ nghẹn lời khôgn nói lời nào, đừng nó năm người khống chế một kẻ Hồ Trí Phong.
Một mình Cố tướng quân ở chỗ này, không ai trong số năm người có thể tới gần.
Binh sĩ đành phải nghe lời đem còng trên tay của Hồ Trí Phong tháo xuống.
Hồ Trí Phong sờ sờ cổ tay, hưởng thụ hít một hơi thuốc.
Hắn đã bị thẩm tra mười ba ngày, những người này liên tục thay ca, đen trắng điên đảo không cho hắn ngủ, tinh thần đã rất mệt mỏi.
Cố Thành An đưa thuốc vừa vặn có thể giúp hắn đỡ mệt một chút, hắn nghiêng đầu nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, phun ra một làn khói thuốc.
“Thuốc không tệ…”
Cố Thành An phủi phủi khói bụi, cười nói “Nếu muốn thêm đề được chỉ cần chúng ta hợp tác, không làm khó dễ nhau.”
Hồ Trí Phong nghe lời này, cũng cười “Khỏi cần hỏi, hỏi cũng không được gì đâu.”
Cố Thành An lắc đầu, “Khai ra đi, đừng cố chấp thế, chúng ta hợp tác tốt, biết đâu sẽ thay đổi ý định?”
Hồ Trí Phong có chút xem thường Cố Thành An, bất quả chỉ là một tên có thế lực con nhà giàu, có thể có bản lĩnh gì?
Hồ Trí Phong chỉ nhắm hưởng thụ khoái cảm nicotin, cũng không trả lời Cố Thành An.
Cố Thành An từ trong túi công văn lấy ra một xấp giấy, bày ra trước mặt Hồ Trí Phong.
“Nào, nhìn xem, biết cái này không?”
Hồ Trí Phong nhìn thấy nội dung trên giấy, lập tức ánh mắt đều trở nên âm tàn.
“Con mẹ mày, mày dám đụng đến vợ con tao xem?”
Cố Thành An lùi ra sau dựa trên ghế “Chớ mắng người, mày bây giờ chính là lão hổ bị nhổ răng, tỏ vẻ dữ dằn ở chỗ này không có tác dụng gì đâu, hiểu chưa?”
Cố Thành An hút một hơi thuốc cuối cùng, dập tắt thuốc lá trong cái gạt tàn thuốc “Bọn tao đây cùng sở cảnh sát khác biệt, mày cho rằng tao sợ dạng người như mày? Nói thế nào đây, đám người ở đây đều là những tên bò ra từ cõi chết, ai thèm quan tâm đến luật lệ quy định chết tiệt chứ? Ở chỗ này, tao chính là quy tắc và quy định, tao quyết định, hiểu chưa?”
Cố Thành An dùng ngón tay chỉ vào hình một đứa bé gái trên giấy “Mày phạm tội nhiều như vậy, mày chắc chắn biết mày không có cách nào sống, cho nên nói hay không nói đối với mày không cần thiết, đúng không? Nhưng là mày đừng quên, mày có con gái, có vợ, vợ con của mày vẫn phải sống…Mày nói, nếu tao đem hình ảnh của bọn họ công bố rộng rãi, để nhưng người bị mày hại đều đến hỏi thăm vợ con mày một chút, thấy thế nào?”
Hồ điên hoàn toàn nổi giận, hắn khom lưng xông về phía trước, khí thế như muốn giết người.
Nhưng Cố Thành An vẫn ung dung bình chân như vại, “Tao không cần đánh mày, chỉ làm bẩn tay tao, không cần thiết? Mày mệt mỏi tao cũng mệt, còn bị quy kết tội danh là đả thương phạm nhân, đối với tao không tốt chỗ nào. Nhưng là nhiều người nói vàng nhiều, tích hao xương cốt* hiểu không?(*) từ gốc Hán dùng để chỉ việc gì cũng bị dư luận chê trách, dù cứng như đá cũng tan, lời đồn đại khủng khiếp, có thể đảo ngược đúng sai, đưa người ta vào chỗ chết.
Hồ điên sớm biết mình tội ác nhiều, cho nên đã sớm đưa vợ con về nông thôn, định kỳ phái đàn em đưa cho họ tiền, chính là không cho kẻ thù tìm đến nhà.
Cố Thành An tiếp tục cười nói “Đúng rồi, còn có kẻ thù của mày nữa? Nếu không lấy địa chỉ của vợ con mày phát cho chúng nó?”
Hồ Trí Phong hướng Cố Thành An chửi ầm lên, Cố Thành An ngược lại hoàn toàn không để ý.
Hắn ung dung ngồi chờ Hồ Trí Phong mắng xong, cầm lấy chén trà uống một ngụm nước trà, phủi phủi vạt áo, hướng Hồ Trí Phong tiếp tục nói “Vô tội? Nhưng Omega bị ngươi lừa bán không vô tội sao? Những người bị ngươi tiêm vào ma túy bị ép làm mại dâm không vô tội sao? Những người bị ngươi bắt cóc làm con tin bị giết không vô tội sao? Mày có tư cách gì nói vơi tao mày vô tội? Vợ con của mày là người, vợ con của những người không phải người sao? Vợ con dùng đồng tiền bẩn của mày sống chính là tội.”
Hồ Trí Phong nhìn thấu người đàn ông trước mắt này cùng các thẩm vấn viên khác khác biệt, hắn căn bản không có đạo lý, cũng không để ý cái gì gọi là chuẩn mực, chỉ cần có thể khống chế được phạm nhân hắn sẽ không từ thủ đoạn nào.
Cho nên mới đem mình đến nơi này đưa cho hắn.
Hắn căn bản không phải là đại thiếu gia con nhà giàu con ông cháu cha, hắn chính là con cáo trong lớp da cừu non.
Hồ Trí Phong biết mình khẳng định chỉ có một con đường chết, tội nghiệt chíh là hắn gây ra nhưng nghĩ đến vợ con, xem ra hắn cuối cùng cũng còn một tia lương tâm.
“Nếu tao khai ra, mày có thể đảm bảo cho vợ con của tao không?”
Cố Thành An gật đầu, “Đó là điều đương nhiên, tao sẽ đưa bọn họ xuất ngoại, thay đổi hình dạng, vĩnh viễn không quay trở lại nữa, cũng không ai có thể tìm tới bọn họ, đồng thời cam đoan con gái của mày sẽ được giáo dục ăn học đàng hoàng. Thế nào? Nói được chưa?”
Phòng tuyến tâm lý sau cùng của Hồ Trí Phong bị sụp đỗ, sắc mặt tinh thần của hắn suy sụp, thở dài một tiếng.
“Tao nói, phiền phức, cho tao điếu thuốc…”
Cố Thành An lại châm cho hắn điếu thuốc, tự tay đưa đến cho hắn.
Lúc ngồi trở lại trước bàn, Cố Thành An gõ bàn một cái, nhìn thẩm vấn viên sững sờ đứng bên cạnh nói “Ca mera nhớ kỹ mở, ghi chú đi…”
Hồ Trí Phong khai ra lịch sử tội lỗi từ một đến trăm tội, hắn liên quan đến mấy vụ trọng án nghiêm trọng, thủ đoạn tàn nhẫn đến nhân viên ghi chép phải nhíu mày.
Cố Thành An không có phản ứng gì lớn, trước khi hắn thẩm tra Hồ điên, đã đọc qua một lần bản án cũ, thậm trí còn tra ra nơi ở của vợ con của Hồ điên, đối với hắn sự tình này đều có hiểu rõ nhất định.
Nhưng lại thế nào không ngờ tới tên này có tham gia “vụ án bắt cóc 422”, tất cả trong tư liệu đều không có ghi chép sự tham gia của tên này.
Hồ Trí Phong nói hơi 3 tiếng, mệt đứt hơi rút một gói thuốc lá.
Cố Thành An nhìn thấy hắn khai coi như thành thật, cùng lời đối chiếu ứng với những gì bọn họ biết.
Thế là Cố Thành An nhắm ngay thời cơ hỏi “Về “vụ án 422” chuyện xảy ra như thế nào?”
Hồ Trí Phong không nghĩ tới Cố Thành An ngay cả điều này cũng tra ra được, hắn nghĩ đến rận quá nhiều không ngứa nên cũng thành thật khai náo.
“Bọn tao con bà nó là bị người ta hại, tao mạng lớn không chết, còn sống. Thế nhưng tên khốn kia có thể hại chết hai người của bọn tao.”
Cố Thành An nuốt nước miếng, “Có ý nghĩa gì? Không phải 2 người chết là con tin cùng lái xe sao?”
Hồ Trí Phong hít một hơi thuốc lá, lắc đầu “Căn bản là không phải, người bị tròng lên miếng vải đen che lại là người của bọn tao, hai đứa chúng nó lái xe chạy trốn vì để cảnh sát truy. Trên thực tế tao mới là người mang theo Omega kia chạy…”
Danh Sách Chương: