Mộ của Úc Ninh phía trên có nến hương hoa Cát tường, đó là Tần Như Hải tìm người chuyên môn làm cho hắn, hương thơm không chỉ độc nhất vô nhị, mà hương thơm lưu lại cũng rất bền bỉ.
Mỗi lần Tần Úc đi viếng mộ lúc trở về trên thân thể đều sẽ lưu lại mùi hương này.
Nhưng Tần Úc cũng không muốn tẩy, luôn luôn đợi mùi hương này tự nhiên bay đi, giống như chỉ cần mùi hương này còn thì Úc Ninh sẽ còn bên cạnh y vậy .
Mà bây giờ Tần Như Hải cùng Cố Kiêu trên thân đều nhiễm loại mùi hương này, chỉ sợ là hai người đã cùng đi viếng mộ của Úc Ninh đi.
Tần Úc luôn muốn về sau khi có người mình thích, sẽ cùng người kia trở thành người một nhà, sau đó nhất định sẽ phải mang người ấy đến trước mộ của Úc Ninh.
Nói cho Úc Ninh biết bây giờ mình đang sống rất tốt, có người yêu có sự nghiệp, mình luôn bình an và thuận lợi trưởng thành để hắn ở bên kia có thể an tâm.
Thế nhưng dựa vào tình trạng hiện tại, Tần Úc cũng không biết có nên hay không nói cho Úc Ninh, y nghĩ nghĩ, vẫn là quên đi.
Vạn nhất về sau cùng Cố Thành An ly hôn sẽ lại khiến Úc Ninh lo lắng.
Sau khi Cố Kiêu cùng Tần Như Hải ngồi xuống, Tần Tục hướng Cố Kiêu chủ động nói: “Cố thúc thúc, đây là Trần Phỉ, là ái nhân của cháu.”
Cố Kiêu luôn đối đãi với Tần Tục cùng Tần Úc mười phần quý mến, yêu ai yêu cả đường đi, thấy Trần Phỉ cũng không có thái độ lãnh đạm, ông đứng dậy bắt tay với Trần Phỉ, “Chào cháu, Trần Phỉ, chú là Cố Kiêu, rất vui được gặp cháu, về sau chúng ta chính là người một nhà.”
Trần Phỉ bình thường coi như cùng Xa Viễn không biết lớn nhỏ, nhưng khi đối đãi với tướng lĩnh tối cao, làm sao dám làm càn, hắn lập tức một bên nắm tay, một bên cúi đầu chào, “Cháu chào Cố Thúc Thúc, trước kia có nghe Tần Tục nhắc đến chú nhiều lần, hôm nay rốt cuộc may mắn gặp mặt, về sau nếu chú cần phân phó chỉ dạy điều gì, xin chú liên hệ cháu ạ.”
Cố Kiêu đã điều tra qua Trần Phỉ, đối với hắn rất hài lòng.
Mặc dù là Beta nên không được Trần gia coi trọng, nhưng hắn là một người có năng lực, nghe nói cùng con trai của Xa gia là hảo bằng hữu.
Bây giờ có xí nghiệp rất lớn, thậm chí còn mở thêm nông trường.
Càng quan trọng hơn là hắn rất yêu Tần Tục, kết hôn đã nhiều năm, vô luận là bận rộn như thế nào hắn đều kiên trì đưa cơm trưa đến cho Tần Tục, hai người tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Cố Kiêu đối với Tần Như Hải lại không có thân thiết như vậy, ông ngay cả nhìn một cái đều khinh thường, lúc còn trẻ, ông đã thấy người này chướng mắt, nếu không phải vì Úc Ninh, ông sợ là đến chết cũng sẽ không cùng Tần Như Hải có cái gì liên quan đến nữa.
Bất quá ông đối đãi với Tần Úc lại đặc biệt nhiệt tình, thậm chí còn kéo Tần Úc ngồi vào bên cạnh mình.
Thời điểm Úc Ninh qua đời, Tần Tục còn quấn tã lót, Tần Úc cũng còn gọi thúc thúc, vẫn ở trong ngực Cố Kiêu nũng nịu, điều này khiến cho Cố Kiêu trong thâm tâm luôn cảm thấy cùng Tần Úc càng thêm thân cận một chút.
Tần Úc kỳ thật đối với sự tình khi còn bé đã không còn nhớ rõ ràng lắm, nhưng là đối mặt với thiện ý của Cố Kiêu, y trong lòng vẫn cảm thấy biết ơn.
Có một người như vậy, một mực nhớ kỹ ba của mình, thậm chí bởi vì ba, còn tìm cách muốn chiếu cố hai đứa con của hắn.
Tần Úc cùng Cố Thành An ngồi bên tay trái của Cố Kiêu, Tần Tục cùng Trần Phỉ ngồi bên tay phải của Cố Kiêu, Cố Kiêu không ngừng gắp thức ăn cho hai đứa bé này, “Chú cũng không biết các con thích ăn cái gì, không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của mấy đứa hay không, nếu như không thích, chúng ta sẽ đổi món khác?”
Tần Úc có thể cảm giác rõ ràng được trong lòng Cố Kiêu đang rất cao hứng, y cười lắc đầu, “Thích ạ, đủ rồi, đã nhiều lắm rồi ạ.”
Tần Tục cũng cười nói: “Đúng vậy ạ, đôi chú rể mới cưới của chúng ta nói thích, mọi người trong nhà đều sẽ thích ạ.”
Cố Kiêu rất thích cụm từ đôi chú rể mới cưới này, dĩ nhiên cao hứng uống nhiều hơn hai chén.
Cố Kiêu có ý thức tự chủ rất cao, lại không làm cho người khác chán ghét, bởi vì ông chưa từng ép buộc mọi người giống như ông, thậm chí trong việc uống rượu cũng là như vậy.
Ông bởi vì vui vẻ nên hôm nay uống hơi nhiều rượu, thế nhưng ông cũng không cùng người khác chạm ly, chỉ chính mình một mình uống rượu.
Tần Úc cũng ở một bên bồi tiếp, uống đến lúc sau Cố Kiêu có chút say, ông cầm tay Tần Úc, cười nói: “Thật tốt, con cùng Thành An phải sống tốt, các con đều phải cẩn thận. Chỉ cần các con tốt, ta liền an tâm…”
Tần Tục một bên nhìn, hốc mắt cũng có chút ướt át, cô nâng ly đối với Tần Úc nói: “Anh, chúc anh hôn nhân hạnh phúc!”
Tiếp theo lại hướng Cố Thành An nói: “Về sau anh trai em xin nhờ anh chiếu cố, chúc hai người bách niên giai lão, nếu như anh dám đối xử tệ với anh trai em, anh vĩnh viễn đừng quên, phía sau còn cô em gái này của ảnh."
Cố Thành An cùng cô cụng ly, "Không dám, cảm ơn em chúc phúc"
Tần Như Hải không có quyền gì lên tiếng, trên mặt hắn luôn nở nụ cười nhưng ý cười vĩnh viễn không chạm tới đáy mắt.
Nhưng hắn cũng không quan tâm thái độ của con cái đối với hắn, thậm chí không quan tâm sự kinh miệt của Cố Kiêu đối với hắn.
Một mình hắn ngồi đối diện bọn họ, từng ngụm từng ngụm rượu chậm rãi uống, giống như mọi người vui mừng đến rơi lệ cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì.
Hơn chín giờ đêm, mọi người tan cuộc, ai về nhà nấy.
Tài xế lái xe ở phía trước, Cố Thành An cùng Tần Úc ngồi ở phía sau. Hai người cũng không giống đôi vợ chồng mới cưới cận kề thân mật ngồi chung với nhau, ngược lại là hai người ngồi hai bên, đều nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Trước khi về nhà còn một chút thời gian, Cố Thành An đột nhiên hỏi: “ Tuần trăng mật anh dự tính như thế nào?”
Nếu như hắn không lên tiếng, Tần Úc xém chút nữa đã ngủ, y mơ mơ màng màng mở to mắt quay đầu nhìn về Cố Thành An, “Ửm? dự tính cái gì?”
Trong xe rất tối, nhưng ngoài cửa sổ đèn nê ông lại rất sáng, chiếu vào bên sườn mặt của Tần Úc lúc sáng lúc tối.
Tần Úc không chỉ có làn da trắng nõn mịn màng mà còn có một gương mặt tinh xảo, khung xương của thân thể cũng là tuyệt hảo, hơn thế nữa y còn có khí chất cấm dục của một học giả trang nghiêm.
Chỉ là lúc này ánh mắt y mơ màng mông lung nhìn về phía Cố Thành An, làm cho Cố Thành An có chút sửng sốt, hắn ho khan hai lần nhằm che giấu, “À, tuần trăng mật đó .”
Tần Úc nghe hắn nói như vậy, thật không dễ dàng mới nhớ tới nguồn gốc vấn đề này.
Bây giờ để cổ vũ sinh con, chính phủ tận lực ủng hộ việc kéo dài tuần trăng mật, chỉ cần là vợ chồng mới cưới là có thể xin nghỉ dài nhất là 5 tháng.
Nhưng Tần Úc không có dự định báo cho cấp trên chuyện này, bởi vì y hoàn toàn quên còn có tuần trăng mật này.
Tần Úc vỗ vỗ trán, "A, tôi quên mất…"
Mặc dù mất đi ngày nghỉ có chút đáng tiếc, nhưng Tần Úc vẫn luôn muốn giấu giếm sự thật về tình trạng hôn nhân của mình, cho nên không có thông báo ngược lại đối với y lại là một chuyện tốt.
Cố Thành An thật ra cũng không buồn bực, " Hôn sự của tôi phải đi qua tầng tầng phê duyệt, cho nên chuyện tôi kết hôn nhóm lãnh đạo đã biết. Bất quá bộ chúng tôi mới tiến cử một nhóm người mới, đang thiếu người trở về huấn luyện. Nếu anh không tính nghỉ phép, vậy tôi sẽ hủy tuần trăng mật này."
Tần Úc không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, y nghĩ đến mình trước đó dù sao cũng đã được hắn thỏa mãn mười phần, chỉ cần lần sau trước kỳ phát tình, Cố Thành An trở về liền tốt.
Thế là Tần Úc gật đầu,"Được không có vấn đề gì, cậu đi đi, vừa vặn tôi về phòng thí nghiệm nghiên cứu."
Hai người bất luận là ai cũng đều không có dáng vẻ của cặp đôi vợ chồng mới cưới, ngày thứ hai sau khi đăng ký xong, liền mạnh ai nấy tách riêng ra, bọn họ thậm chí đối với nhau cũng chẳng có chút lưu luyến gì.
Chỉ là hai tháng sau, Cố Thành An chấp hành nhiệm vụ huấn luyện xong vừa về đến nhà, liền ngửi thấy mùi hương hoa Ngọc Lan lan tỏa khắp phòng, trên ghế sopha có một người đang nằm.
Đó là giáo sư Tần Úc với gương mặt đầy ửng hồng.
Danh Sách Chương: