Tần Úc lúc này cảm nhận được rằng mình đã chọc lầm người, y nghĩ mình là người trưởng thành thành thục, xét về phương diện giao tiếp xã hội, đều có thể vượt xa đối phương.
Nhưng là y đã đánh giá bản thân quá cao, y sống trong một hoàn cảnh môi trường bình thường không tranh chấp.
Lúc ở lứa tuổi đọc sách thì không ngừng nhảy lớp, y so với bạn học khác nhỏ tuổi hơn, về sau lại tốt nghiệp bác sĩ trực tiếp tiến vào đại học làm nghiên cứu, sau đó trở thành giáo sư giảng dạy.
Tóm lại, cuộc sống của y quanh quẩn trong môi trường học viện, chưa hề bước chân ra ngoài xã hội nhiều.
Thế nhưng Cố Thành An lại không phải như vậy, hắn học chính là binh pháp đánh trận, luyện tập nơi xa trường, không riêng gì thể chất vượt trội hơn người bình thường, thì suy tính thiệt hơn đây là người không thể đấu lại.
Mà lại nói tới va chạm thực tế xã hội, Tần Úc càng không phải đối thủ của hắn, hắn năm 18 tuổi liên tiếp chấp hành nhiệm vụ, tham gia rất nhiều vụ án lớn.
Hắn là thật lớn lên ở chiến trường, đã giết qua kẻ thù.
Tần Úc tâm tư đơn thuần cùng chút thủ đoạn nhỏ, thật không phải là đối thủ của Cố Thành An.
Lợi hại hơn nữa, là hắn trên chiến trường đều đã từng trạm trán với kẻ thù ngoan độc giảo hoạt hơn nhiều a?
Hiển nhiên không thể.
Cố Thành An biết cách đối phó với y, chỉ cần dám vạch trần hắn, Tần Úc tuyệt đối sẽ không đấu lại hắn.
Huống hồ, y không có cách nào giải thích, hai người phát sinh quan hệ là thật, y bị đánh dấu cũng là thật, đây là sự thật không cách nào chối cải.
Cố Thành An nói những lời này ra, không chỉ tuyệt để lôi kéo sự đồng tình của cha con Tần gia, liền ngay cả Cố Kiêu cũng tin mười phần.
Cố Kiêu liền hướng tới Tần Úc nói chuyện, Cố Thành An là con ông, nếu con trai ông bị người khác đùa giỡn tình cảm, ông là người làm cha sao có thể trơ mắt đứng nhìn.
Ông cầm tay Tần Úc, “Úc nhi chuyện là như thế sao? Cháu thật chỉ muốn chơi đùa, không muốn phụ trách sao?”
Tần Úc vội vàng lắc đầu, “Không có, cháu không có như vậy….”
Cố Kiêu vui mừng cười, vỗ vỗ bả vai Tần Úc, “Thúc biết cháu là đứa trẻ ngoan… Cháu chắc chắn không làm như vậy…”
Tần Úc vừa định giải thích, lại bị Cố Thành An ngăn chặn, hắn dùng sức nắm chặt tay Tần Úc trong lòng bàn tay, biểu hiện ra một bộ dáng ngây thơ, “Thật sao, Giáo sư Tần, anh nguyện ý gả cho tôi à?”
Tần Úc bị dọa đến ngốc lăng, đầu đầy dấu chấm hỏi, làm sao mà lại đưa ra kết luận này? Tôi lúc nào muốn gả cho cậu?
Tần Như Hải cũng đặc biệt vui vẻ, có thể kết thông gia với Cố gia, là ước mơ tha thiết của biết bao gia đình, ông nằm mơ cũng không ngờ có chuyện tốt như vậy tìm đến cửa nhà mình, thế là ngồi ở bên cạnh liên tục gật đầu.
Tần Tục cũng vui mừng, anh hai có thể có kết cuộc tốt đẹp, cho dù bình thường nổi tiếng là luật sư mặt lạnh, lúc này cũng không nhịn được hướng Tần Úc gật đầu.
Cố Kiêu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cao hứng: “Nếu như Úc Ninh nhìn thấy nhất định sẽ đặc biệt vui mừng, ta rốt cuộc cũng hoàn thành tâm nguyện của hắn, hiện tại nếu ngày mai ta có chết, ta cũng không tiếc nuối.”
Nhắc tới ý nguyện của người ba Omega nhắc nhở lúc lâm chung, Tần Úc đột nhiên cả người ngây ngẩn.
Kỳ thật, trong tâm trí Tần Úc, ký ức liên quan đến Úc Ninh không nhiều, phần lớn đều là nghe được từ người bên ngoài nói.
Đều nói hắn là người tốt nhất trên thế giới, hắn tính cách ôn nhu, đánh đàn rất hay, dáng dấp lại xinh đẹp, đáng tiếc lại mất quá sớm, ngay cả số chết cũng quá thảm.
Mà trong trí nhớ của Tần Úc, Úc Ninh luôn là bộ dáng không vui vẻ, cho dù cười cũng rất là miễn cưỡng, không thể nào lại để ý đến con cái.
Y luôn ở trong phòng mình nghe thấy Úc Ninh khổ sở cầu khẩn Tần Như Hải, lúc này chỉ cần Tần Úc chạy ra hỏi thăm, Úc Ninh liền đem Tần Úc đẩy vào phòng không cho ra.
Úc Ninh thích hoa cát tường, trước khi hắn qua đời, đều ngồi ở trong hoa viên, nhìn xem hoa đến thất thần, thỉnh thoảng lại thấy hướng lên nhìn bầu trời một cách ngẩn ngơ.
Hắn chuẩn bị cho Tần Úc cùng Tần Tục rất nhiều quà sinh nhật, đến năm mười tám tuổi liền dừng, giống như hắn biết trước được sớm muộn gì mình cũng ra đi.
Ngày Úc Ninh qua đời, đúng lúc sinh nhật 7 tuổi của Tần Úc, y thấy trên TV tin tức Úc Ninh bị bắt cóc. Bọn cướp đang chạy trốn trên đường thì xảy ra tai nạn xe cộ, thời điểm cảnh sát chạy tới, trong xe chỉ có hai thi thể chết cháy.
Đây là ký ức về Úc Ninh của Tần Úc, y không nghĩ tới Úc Ninh từng nhắc nhở Cố Kiêu về hôn sự này.
Tần Úc đột nhiên buông bỏ hết tất cả sự chống cự, y muốn nghe một lần, trước khi y kịp nghe thì ba ba đã không còn ở bên cạnh.
Nếu như đây là lần cặn dặn duy nhất của ba ba, vậy y sẽ làm theo tâm nguyện của Úc Ninh.
Tần Úc ngẩng đầu nhìn Cố Thành An nói: “Tốt, cái kia hôm nào chúng ta thương lượng một chút, lựa ngày nào rảnh, hai ta cùng đi đăng ký kết hôn.”
Tần Úc đột nhiên nói như vậy, ngược lại khiến cho Cố Thành An ngây ngẩn cả người, hắn dừng một chút, lập tức kịp phản ứng, gật đầu nói: “ Vậy thì tốt quá, tôi lúc nào cũng rảnh.”
Tần Úc gật gật đầu, lại quay qua Cố Kiêu nói: “Cố thúc thúc, cháu nghĩ đến hôn lễ trước mắt chưa vội tổ chức, công việc của bọn cháu đều bộn bề nhiều việc, chỉ cần tổ chức bữa cơm mời hai nhà là được rồi, thúc nói đúng không?”
Cố Kiêu lại lo lắng nếu như vậy sẽ ủy khuất Tần Úc, “Làm như vậy có được không? Cháu sẽ không cảm thấy ủy khuất chứ? Ta nghĩ các con cũng nên có một hôn lễ trịnh trọng a?”
Mặc dù Tần Úc đồng ý lấy chồng, nhưng y còn không muốn huyên nào cho cả thành phố biết, “Cháu không để ý đến những thứ đồ vật kia, chỉ cần người một nhà tham dự là tốt rồi.”
Cố Thành An cũng thấy tốt liền đồng ý, hắn phụ họa nói theo: “ Giáo sư Tần nói rất đúng, công việc của con có tính đặc thù, cũng không hy vọng có quá nhiều người chú ý tới người nhà của chúng ta, điều này không đúng sao?”
Cố Kiêu suy nghĩ một chút, lại hỏi ý kiến của Tần Như Hải, hai nhà nhất trí với nhau.
Sau đó, Cố Kiêu nhìn thời gian cũng không còn sớm muốn từ biệt, Cố Thành An lại nói: “Cha, người về trước đi, con có lời muốn nói cùng giáo sư Tần.”
Cố Kiêu mừng rỡ thấy hai người muốn bồi dưỡng tình cảm, cũng nói tài xế lái xe đưa ông về nhà, còn dặn đi dặn lại, nhất định phải nhớ đưa Tần Úc về an toàn mới được.
Tần Úc bên này chỉ cùng Tần Tục nói lời chào tạm biệt xong, liền cũng đứng dậy rời khỏi Tần gia.
Không có người ngoài, Cố Thành An cũng lười giả vờ giả vịt, hắn quay đầu cười một tiếng ác liệt, “Biết kết cục của chạy trốn không?”
Tần Úc nhíu mày, tiến lên một bước, níu lại cà vạt của y, ngước đầu nói: “Cậu đừng tưởng rằng cậu có thể quản được tôi, ngược lại cậu nên cẩn thận tuổi còn trẻ mà đã có tài phú?”
Cố Thành An không hiểu lời y nói cho lắm, chỉ nhìn Tần Úc cười trào phúng nói: “Có một mảnh xanh mơn mởn đại thảo nguyên a…”
Cố Thành An trực tiếp nắm phần gáy của y, xích lại gần nói: “Thật đúng là như anh nói, thảo nguyên tôi không có, nhưng tôi có thể giẫm nát bất cứ thứ gì trên thảo nguyên. Anh không biết thần thú hộ mệnh của tôi là gì sao?”
Không đợi Tần Úc kịp phản ứng, thì trước mặt y đã xuất hiện một con ngựa đen bóng lông sáng, cao lớn dũng mãnh, bờm đẹp hơn ngựa thường rất nhiều.
Cố Thành An đối Tần Úc cười nói: “Cái khác tôi không nói, nhưng cưỡi ngựa tôi rất am hiểu a, anh quên đêm hôm đó tôi cưỡi trên người anh thế nào à?”
Tần Úc nghe hắn nhắc về đêm đó, có chút mất tự nhiên cùng hắn kéo dài khoảng cách.
Cố Thành An nhạy bén nhận ra biến hóa của y, hắn mặc dù tuổi còn nhỏ hơn một chút, nhưng lại ỷ vào thân thể ưu thế cao lớn, sờ lên đầu Tần Úc, “Không có việc gì, người cùng mã giống nhau, thường xuyên cưỡi sẽ quen thuộc?"
Lãnh Nguyệt Quang: Anh công Cố Thành An thật là bá đạo và phúc hắc mà.
Danh Sách Chương: