Chương 8: Mới gặp chú ba, ở WC nam
Cô nàng Tô đã đến trường quân đội n lần, từng cảnh vật bên trong cô đều hiểu rõ, cấu trúc và tử huyệt bên trong đại viện đương nhiên cô cũng hiểu rõ.
Đừng thấy nơi đây tường đồng vách sắt, chỉ cần bò lên cây đại thụ trong góc, bò ven theo tường chính là một phòng WC, vách tường phía sau cửa thứ hai WC có những đinh sắt lớn để lại sau khi xây dựng, giẫm lên đó để xuống!
Trước đây cha Tô có nói qua với cô, những người không có phận sự không được phép đi vào khu quân sự, vì vậy cô nàng Tô tìm kiếm một đường tắt vào cửa.
Hắc hắc, không ngờ hôm nay lại phải dùng tới rồi.
Cô nàng Tô lanh lẹ bò lên cây hòe lớn, đôi chân dài mảnh móc lấy đầu tường nằm úp sấp phía trên, thân thể gầy nhỏ nhìn xung quanh bên trong: “Oa! Thật đồ sộ!”
Các học viên tinh anh đang đứng thành hàng trong sân, từng hàng gọn gàng và thống nhất, người đứng đầu dáng vóc khôi ngô tuấn tú, nhất định chính là trại tập trung các mỹ nam.
“Người thứ hai hàng thứ nhất có dáng dấp không tệ, sạch sẽ đẹp trai, trông có vẻ rất trẻ tuổi”
“Hàng thứ ba cũng không tệ, oa, mặc quần áo bó như vậy, cơ ngực cơ bụng đều lộ ra rồi, vóc người có cần hưng thịnh thế hay không?!”
Cô nàng Tô vừa nói lẩm bẩm đánh giá, một bên lấy điện thoại trong túi ra, nhắm trúng mục tiêu chụp ảnh.
“Lần này kiếm được rồi!”
Ở trường học mỗi ngày đều thấy mấy khuôn mặt này, giá trị dung nhan cao hơn chút cũng có thể nhìn thấy bằng hai mắt, đáng tiếc là, chất lượng dạy học ở trường trung học số 21 bình thường, tố chất học sinh bình thường, ngay cả tướng mạo cũng đều bình thường!
Người xấu còn không đọc sách nhiều, quả thực làm tức chết cô nàng Tô rồi.
Chụp hình xong, cô nàng Tô xoay người bước xuống cái đinh sắt, hơn mười giây liền thuận lợi bước xuống đúng chỗ, cô nàng Tô vỗ vỗ tay: “Lại một lần nữa trèo tường thành công! Tô Thịnh Hạ, mày giỏi quá!”
Bên này còn chưa kết thúc, hai người mặc đồng phục quan quân phía trước lại bước mạnh mẽ về phía này, phương hướng không nghiêng lệch!
Tôi phi! Có cần hung tàn như thế hay không!
Cô nàng Tô ngắm nhìn bốn phía, vậy mà không có chỗ dung thân, trong lúc chỉ mành treo chuông, vẻ mặt nhanh trí, lắc mình vào buồng vệ sinh!
Thân ảnh nho nhỏ vào cửa, Tô Thịnh Hạ kinh hãi!
Buồng vệ sinh được dọn dẹp sạch sẽ được đặt một hàng dài bồn tiểu!
Nơi này là nhà vệ sinh nam! Mẹ kiếp!
Tô Thịnh Hạ không dám đi ra ngoài, vạn nhất bị bắt được thì xong đời, có thể…ánh mắt cô nàng Tô khẽ chuyển, nghe thấy phía cuối hàng bồn tiểu truyền tới tiếng nước rào rào, trong lòng bỗng căng thẳng!
Vậy mà có người trong nhà vệ sinh nam!
Cô cắn chặt môi dưới nhìn theo tiếng phát ra, sau đó, cô nhìn thấy một bóng người cao to đang đưa lưng về phía cô giải quyết nhân sinh đại sự, bóng lưng người đàn ông vĩ ngạn cao ngất, đôi chân dang rộng ra cũng chừng 1m85 trở lên, quân trang phẳng phia mặc trên người anh có một khí khái đặc biệt nghiêm nghị, đơn giản mà đẹp không nói nên lời!
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm thành quyền, Tô Thịnh Hạ không dám thở mạnh, hơi thở nghẹn cứng nhìn người đàn ông đang tiểu tiện, cô hoảng sợ, hai chan không có cách nào nhúc nhích nổi.
Người đàn ông chú ý tới động tĩnh phía sau, giọng nói trầm thấp lại vô cùng có tư tính cùng với tiếng nước truyền đến: “Kết quả kiểm tra ra sao?”
Tôi…hiểu rồi! Giọng nói của người đàn ông này quá êm tai!
Trong giọng nói có sự thuần hậu đặc biệt của quân nhân, còn đặc biệt trầm thấp gợi cảm, mỗi một chữ sau khi phát ra đều mang theo tiếng vang trầm thấp, cào xé tim gan, chậm rãi quanh quẩn ở trong lỗ tai!
Tô Thịnh Hạ sống 17 năm lần đầu tiên bị giọng nói của một người đàn ông làm mê đảo!
Im lặng! Nín thở! Tô Thịnh Hạ mê trai cũng không quên tự động ẩn thân!
Người đàn ông thấy người phía sau không trả lời, nửa người trên xoay 90 độ…
“Người nào đó?!”
Lãnh Dạ Thần vừa quay đầu lại thấy khuôn mặt uất ức ửng hồng của Tô Thịnh Hạ, một đôi mắt to ngập nước đang nhìn nửa thân dưới của mình không chớp mắt…
Lãnh Dạ Thần chợt xoay người lại qua chỗ khác, giọng nói mang theo sát khí, lạnh thấu xương!
“Đi ra ngoài!”
Tô Thịnh Hạ đâu biết cút đi đâu, linh hồn nhỏ của cô đều bị câu đi rồi!
Ban đầu…thì ra, không chỉ âm thanh của anh êm tai, dáng dấp cũng đẹp trai hồn xiêu phách lạc! Tuy vừa rồi chỉ mới liếc nhìn một cái, cô nàng Tô vẫn thấy được gương mặt điêu khắc sắc sảo của Lãnh Dạ Thần.
Chiếc cằm và môi điêu khắc, chiếc mũi cao ngất, cả khuôn mặt đều khí phách và cương nghị, chủ yếu nhất là, đôi mắc sắc bén như lưỡi dao kia, trong nháy mắt lóe lên tia sáng lấp lánh sáng như sao!
Tô Thịnh Hạ cảm thấy, đời này cô đoán chừng sẽ không gặp được người đàn ông nào đẹp trai hơn anh.
Mang theo niềm yêu thích trần trụi và sùng bái đối với mỹ nam, mạch não Tô Thịnh Hạ cuối cùng cũng khép lại, miệng nhỏ giương lên, đẹp đẽ cười cười: “Ngược lại tôi đều thấy được rồi, anh cũng không cần khẩn trương, cứ chậm rãi tiểu…”
Gân xanh trên trán Lãnh Dạ Thần từng chút từng chút nổi lên, giận không kiềm được gầm nhẹ: “Cút!”
Một chữ đơn giản hung ác, rơi vào trong tai Tô Thịnh Hạ lại thành câu nói dễ nghe câu dẫn trái tim người ta, cô không có cốt khí bị hôn mê: “Anh đẹp trai, cút là một động tác có độ khó cao, động tác chuyên nghiệp và khó nắm bắt các yếu tố cần thiết, nô tì làm không được”
Lãnh Dạ Thần thô bạo kéo khóa quần, cài chắc dây lưng, một lần nữa xoay người, vẻ mặt có thể ăn tươi nuốt sống người ta: “Nói nhảm một câu nữa, ông đây đập chết cô!”