Chương 4: Yêu chính là như vậy
A!
Tô Thịnh Hạ giám nói với anh cô sắp đính hôn.
Cô “Ung dung ngoài vòng pháp luật” suốt 5 năm, bây giờ vừa trở về lại dám bảo anh, cô sắp đính hôn với người đàn ông khác.
Lãnh Dạ Thần đã thực sự nổi giận.
Nhưng, dù Lãnh Dạ Thần nổi giận, cũng tuyệt đối sẽ không để Tô Thịnh Hạ nhìn thấy, vì thế sự tức giận liền biến thành trào phúng “Anh rất tò mò, không biết loại người em chọn sẽ là cái hạng người gì đây.”
Tô Thịnh Hạ mấp máy môi, như có điều suy nghĩ, rồi mới chậm rì rì nhìn người đàn ông trước mặt “Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, rất có tiền và rất trẻ!”
Tô Thịnh Hạ nhẹ nhàng nhấn mạnh hai chữ “rất trẻ”, giống như hòn đá ném xuống mặt nước, khơi dậy một vòng bọt nước ở trong lòng Lãnh Dạ Thần.
So chiều cao, so đẹp trai, so tiền, Lãnh Dạ Thần đều không thua, nhưng nếu nói về tuổi tác, Lãnh Dạ Thần chỉ lớn hơn cô bảy tuổi, lại bị cô coi như người già sao?
Được lắm!
“Nhỏ hơn anh sao?” Lãnh Dạ Thần hỏi mờ ám.
Tô Thịnh Hạ “Chú ba, anh ấy không hề nhỏ, ánh ấy rất xứng với em, vừa vặn.”
Tô Thịnh Hạ cũng một câu hai ý nghĩa, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết như hoa lan đầu mùa xuân.
**!
Lãnh Dạ Thần không thèm vong vo nữa “Dù là ai cũng phải qua được cửa của chú.”
Lãnh Dạ Thần rít từng chữ qua kẽ răng.
Tô Thịnh Hạ thoải mái gật đầu “Đương nhiên, đương nhiên, chú là trưởng bối, cháu gái nhất định sẽ đưa cháu rể tới chào hỏi chú trước, lúc nào chú nhận được thiệp mời chú nhớ đến nhé.”
Lãnh Dạ Thần đang định nói tiếp, thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, trong phòng quá tĩnh lặng, tiếng chuông càng có vẻ đột ngột, Lãnh Dạ Thần nhíu mày, tên đui nào gọi tới vậy chứ!
Tô Thịnh Hạ cười thân mật “Chú ba, di động chú kêu kia, chú không nghe à?”
“Anh biết rồi!”
Lãnh Dạ Thần bật ra một câu, cả người đầy lệ khí như muốn ăn thịt Tô Thịnh Hạ, Tô Thịnh Hạ mím môi cười, đồ khốn Lãnh Dạ Thần, năm đó cô yêu anh đến chết!
Còn hiện tại……
Tô Thịnh Hạ cong môi, cười vui vẻ.
Lãnh Dạ Thần buông Tô Thịnh Hạ ra, từ trên người Tô Thịnh Hạ ngồi xuống dưới, cầm lấy di động, y như cầm trái lựu đạn “Nói!”
Giọng điệu này, là muốn trút giận.
“Tôi không ở quân khu.”
“Được.”
Lời ít ý nhiều nói mấy câu, sau đó Lãnh Dạ Thần hung hăng cúp điện thoại, quay đầu lại, thì thấy Tô Thịnh Hạ đang nằm nghiêng nghiêng trên sô pha vẫy tay với anh “Chú ba, có chuyện khẩn cấp phải xử lý hả? Chú cứ đi đi, tạm biệt chú, hẹn gặp lại.”
Lãnh Dạ Thần nắm chặt nắm tay, anh thật sự rất muốn xách Tô Thịnh Hạ theo!
“Đừng có đắc ý.”
Tô Thịnh Hạ cười “Cháu đâu dám, cháu rất ngoan mà.”
Lãnh Dạ Thần liếc Tô Thịnh Hạ một cái “Tốt nhất cháu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không chú có rất nhiều cách để làm cháu ngoan.”
Tô Thịnh Hạ nhếch môi, nhìn Lãnh Dạ Thần cười cười.
Vậy sao? Cô rất chờ mong đó.
Nhoáng một cái, đã qua ba ngày.
Ba ngày sau, tại dinh thự của Tô gia.
“Thịnh Hạ, con đang trêu mẹ đúng không? Con xác định con phải gả cho người con trai này sao?”
Triệu Lệ Hoa kéo con gái từ phòng khách vào phòng ngủ, thẩm vấn.
Tô Thịnh Hạ gật đầu “Đúng vậy, mẹ không hài lòng với anh ấy sao? Diện mạo, khí chất hay phong độ anh ấy cũng tuyệt đối không làm mẹ thất vọng đâu, con gái mẹ ra sao mẹ cũng biết mà, con phải đốt đèn lồng mới gặp được người như vậy đó.”
Bà Tô nghẹn họng, không hài lòng sao? Đảo cũng không nói lên được.
“Thịnh Hạ, mẹ nhớ, kiểu người con thích, không phải loại này loại, không phải con thích quân nhân sao? Nhưng Tiểu Mạnh, nhìn thế nào cũng …… Quá thư sinh.”
Tô Thịnh Hạ lắc đầu, cười với Mạnh Duẫn Phàm đang ngồi trong phòng khách, Mạnh Duẫn Phàm cũng cười lại với cô rất dịu dàng.
“Mẹ, người cao to, con sẽ không thể khống chế, hơn nữa, bị một người cao to đè ở trên người, lăn lộn cả đêm, cơ thể con cũng chịu không nổi, mẹ thấy có đúng không? Thư sinh mới ổn.”
“Nói hươu nói vượn! Con gái con lứa nói chuyện kiểu gì vậy hả! Ở nước ngoài mấy năm, học ba thứ vớ vẩn!”
Tô Thịnh Hạ le lưỡi “Hắc hắc, mẹ, không phải do con quá gấp gáp nên mới nói không lựa lời thôi sao? Nhưng, những lời đó cũng là thật, mẹ thử suy nghĩ lại xem có đúng không?”
“Con nhóc chết tiệt kia!”
Năm đó Tô Thịnh Hạ mới mười tám tuổi đã một mình ra nước ngoài 5 năm, thời gian kia Tô Thịnh Hạ làm những gì bà cũng không rõ ràng, bây giờ nhìn thấy kết quá bà thật sự bị dọa rồi.
“Con xinh đẹp động lòng người như vậy, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ nắm được anh ấy mà.” Tô Thịnh Hạ kéo tay mẹ, dựa vào mặt mẹ cọ cọ.
Bà Tô duỗi tay chọc chọc nữ vào trán con gái, lo lắng sốt ruột nhìn người thanh niên nho nhã đang ngồi ở phòng nói chuyện với chồng bà “Mẹ lo thằng bé không quán được con, sẽ bị con bắt nạt. Con từ nhỏ đã khỏe như trâu, còn tiểu Mạnh…”
“Ai nha, sao mẹ có thể so sánh như vậy chứ? Con còn có một rương mô hình ô tô đó! Con vẫn rất ngây thơ nhỏ bé mà!”
“Đừng có ngụy biện!”
Trong lúc mẹ con hai người bàn luận, thì khóe mắt Tô Thịnh Hạ đã bay ra ngoài cửa, cười cong khóe miệng.
“Chú ba, chú tới rồi à!”