Chương 14.1: Trở về, anh phải chịu trách nhiệm với em.
Chỉ cần cô nói hươu nói vượn. Lãnh gia đây liền bóp nát xương cốt của cô.
Tiểu Nghê cào cào đầu, “Anh phải cùng tôi đến một nơi đợi người.”
Đã đồng ý cho Tiểu Minh nhìn thấy thần tượng của cậu ta, bây giờ ảnh chụp đã mất rồi, nếu người cũng đi rồi, cô tìm ai để nói lí lẽ đây?
Đổng Đại Bằng hoảng sợ, “Cô gái nhỏ, cô biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Cô không sợ hãi, đứng thẳng lưng, “Nếu không phải biết thân phận của anh ấy, tôi sẽ không giữ anh ấy lại đâu.”
Nghe thấy cô nói thầm, đôi mắt Lãnh gia hiện lên tia hung ác, “Nói cái gì?”
“Không có gì, không có gì, bộ dạng của tôi như thế này sao có thể đi ra cửa? Vẫn là nên đợi người đến đón đi?Tôi là cô hái nhỏ, cả người ướt đẫm khó bảo toàn đối với người có dụng ý sắc tâm đúng không? Quân nhân không phải đều là trừ bạo an dân sao? Sao nào ở cùng tôi một lát cũng không được?”
Đổng Đại Bằng dung tay cào cào tóc, ánh mắt đồng tình nhìn Lãnh gia.
“Lão đại, quân đội 30 phút nữa mới rút đi, anh còn có thời gian…Nếu không….”
“Ai cho phép cậu nói chuyện?”
Giọng điệu Lãnh gia đông cứng răn dạy Đổng Đại Bằng, cậu ta đành ngoan ngoãn lui một bước đợi lệnh.
Tiểu Nghê đôi mắt đen long lánh nhìn Lãnh Dạ Thần, trái tim đập nhanh như đang có con nai chạy loạn.
Rung động chậm rãi tang lên.
Lãnh Dạ Thần, thực sự rất đẹp trai.
Bộ dạng răn dạy cấp dưới càng đẹp trai.
Ngay cả khi tức giận với cô vẫn đẹp trai như cũ!
Lúc trước rơi xuống nước thật đáng giá.
Không biết bơi thật tốt!
Hì hì.
Lãnh gia đanh mặt lại, đưa tay lên xem thời gian.
Tiểu Nghê vẻ mặt sùng bái, “Oa, đồng hồ của anh không thấm nước sao? Vậy mà cũng không bị hỏng a!”
Lãnh gia mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Bên cạnh Đổng Đại Bằng thầm nghĩ, đâu chỉ là đồng hồ, điện thoại vừa rớt xuống nước kia thật ra một chút vấn đề cũng không sao.