Chương 15.1: Không ổn, bị cảm nắng rồi
Không nói rõ ràng là một chuyện, nhưng bây giờ là mùa hè mà Tô Thịnh Hạ khoác áo khoác của đàn ông lại là một chuyện khác.
Phó Tư Minh vừa rồi không nhận ra lúc này mới thấy áo khoác quân nhân trên người cô.
“Tô sư muội, em…Anh đưa em về nhà thay đồ đã.” Phó Tư Minh nghẹn trong chốc lát mới nói ra được một câu.
Anh ta quả thực chỉ muốn vứt áo khoác này xuống đưa áo của mình cho cô, nhưng khổ nỗi bây giờ anh ta không mặc áo khoác.
Tô Thịnh Hạ nhìn áo khoác màu xanh lục trên người mình, lắc lắc đầu, “Không sao đâu, ba em còn ngồi bên kia một giờ nữa, ngồi ở đây đợi một lát liền khô thôi.”
Phó tư Minh không đồng ý, “Trời nắng gay gắt như vây, nếu ngồi ở đây đợi em sẽ bị đau đấy, bây giờ em về thay đồ trước đi, thay xong rồi lại đến.”
Tô Thịnh Hạ cọ cọ cái mũi, tùy tiện nói đối phó với Phó Tư Minh, “Em nói này, anh đừng kỹ tính như vậy có được không, còn không phải chỉ là bộ đồ thôi sao? Được rồi, lát nữa em thay đồ ở chỗ nghỉ, anh trông chừng giúp em.”
Phó Tư Minh nuốt nước miếng, mặt biến thành màu đen, lời đề nghị này đáng tin không đây?
Trời nắng gay gắt như đổ lửa, Tiểu Nghê lại đứng ở nơi thông gió, mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu, phơi như chăn bông vậy chắc cũng được.
“Anh đứng ở ngoài này, đừng quay đầu lại.”
“Ừ.”
Có Phó Tư Minh canh gác chuyên nghiệp như gác binh, Tô Thịnh Hạ yên tâm kéo áo khoác xuống, khi muốn vứt vào thùng rác lại thu tay về.
Hắc hắc, đạo cụ tốt như vậy nên giữ lại!
Cơ thể thiếu nữ nhỏ nhắn bị quần áo ướt bao lấy, vải mỏng dính sát người, có thể nhìn thấy rõ đồ nội y như ẩn như hiện ở bên trong.
“Mẹ nó!”
Tô Thịnh Hạ cúi đầu nhìn liền nhịn không được nói câu thô bạo, cho nên vừa rồi khi Lãnh Dạ Thần ôm cô, cái gì cũng thấy hết rồi?
Phó Tư Minh ở bên ngoài cẩn thận canh gác, Tiểu Nghê ở bên trong đang tắm nắng.
“Tô sư muội, em có khỏe không? Trời nắng như vậy nếu còn tiếp tục sợ sẽ bị cảm nắng mất!”
“Gấp cái gì, còn chưa xong đâu, anh đợi thêm một lát đi.”
Tay nhỏ run run kéo quần áo, mình bị trúng gió hay sao vậy, càng phơi mồ hôi càng rơi xuống như mưa, thế này thì phơi cái rắm a!
“Tô sư muội, phơi như thế nào rồi? Có sao không?”
Không có ai lên tiếng.
“Tô sư muội?”
Vẫn không có ai lên tiếng.
“Tô sư muội?”
Phó Tư Minh thật sự không yên tâm, đánh bạo quay đầu lại nhìn, liền thân Tô Thịnh Hạ xiêu vẹo ngất xỉu trên đất.