Chương 14.2
Lãnh gia là người gì a, đồ trên người anh bị nhúng nước một chút mà có thể hỏng sao? Nói giỡn.
Vừa rồi kỹ thuật diễn đòi bồi thường của lão đại thật là táo bạo.
“Tô sư muội! Cuối cùng cũng tìm được em rooif1”
Thấy mọi người bên này đang căng thẳng, Phó Tư Minh thở hổn hển nhanh chóng chạy sang, gương mặt đẹp trai sáng ngời.
Tiểu Nghê bĩu môi, “Vừa rồi anh đi đâu vậy?!”
Phó Tư Minh vò đầu, “Vừa rồi anh đi…Tô sư muội, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại bị ướt hết thế này?”
Tiểu Nghê vẫy vẫy tay, nước liền văng lên người lên mặt Lãnh gia.
Đổng Đại Bằng nghẹn cười đến nội thương, Lãnh tam thiếu cả đời tung hoành giới quân sự hôm nay phải chịu đủ nghẹn khuất một đời rồi.
“Đừng nói nữa, vừa rồi em bị rơi xuống nước. A, đúng rồi, giới thiệu với anh một chút, ân nhân cứu mạng của em!”
Tiểu Nghê vẻ mặt phấn khởi giới thiệu lãnh Dạ Thần, Phó Tư Minh liền giật mình đứng thẳng.
Người đứng thẳng tắp như cây tùng, “Xin chào thủ trưởng!”
Chào hỏi rõ ràng, tư thế nghiêm trang, rất có khí chất quân nhân, khiến Tiểu Nghê sửng sốt, lắc đầu một cái, bạn học Tiểu Minh này học được từ chỗ nào a?
Lãnh Dạ Thần ừ một tiếng, “Người giao lại cho cậu.”
Nói xong, Lãnh Dạ Thần quay ngời không nói hai lời rời đi.
“Uy uy! Sao anh lại đi rồi! Anh phải chịu trách nhiệm với em đấy! Anh đừng đi! Trở lại a!”
Tiểu Nghê nhìn Lãnh Dạ Thần quay đi mà hét to, cũng may, Đổng Đại Bằng nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, bằng không, hôm nay lão đại có thể phế cô rồi.
“Tiểu tử, mau ngăn cô ấy lại.”
Lãnh Dạ Thần, đây là nhân vật khí phách số một trong truyền thuyết Phi Ưng!
Thần tượng a! Cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy thần tượng!
“A! Tô sư muội, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sauk hi Đổng Đại Bằng nói một tiếng, Phó tư Minh mới dời tầm mắt từ người Lãnh Dạ Thần lại đây, linh hồn bé nhỏ đều đi theo bóng dáng người ta rồi.
Tiểu Nghê tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Anh dọa Lãnh Dạ Thần đi rồi!”
Phó Tư Minh và Đổng Dại Đằng hóa đá.
Tiểu Nghê dùng sức dãy giụa nhưng vẫn không thể hất ra được, Đổng Đại Bằng thoạt nhìn gầy gầy nhưng sao sức lực lại lớn vậy?
Giãy giụa không có kết quả, chỉ có thể hét lớn, “Lãnh Dạ Thần anh đợi đấy, chuyện này của chúng ta chưa xong đâu!
Tôi phải nói chuyện đến cùng, dù thế nào đi nữa!
Tiểu Nghê giương nanh vuốt khốn đốn giãy giụa, vẫn trơ mắt nhìn Lãnh Dạ Thần rời khỏi, nhìn bóng dáng anh biến mất trong rừng, tim gan Tiểu nghê liền cồn cào khó chịu.
Phó Tư Minh sờ sờ đầu không hiểu chuyện gì, cười hàm hồ, “Lãnh trưởng quan còn có việc phải làm, em đừng gây chuyện nữa, nha? Đúng rồi, vừa rồi em nói anh ấy phải phụ trách, phụ trách cái gì vậy?”
Tô Thịnh Hạ trợn mắt nhìn “Đi đi, chuyện người lớn anh không hiểu đâu đừng hỏi loạn nữa.”
Đổng Đại Bằng nhân cơ hội liền rời đi, “Cái kia, tôi đi trước đây.”
Tiểu Nghê vỗ vỗ tay, “Hừ! Lãnh Dạ Thần em không tin không trị được anh! Phó Tiểu Minh, em quyết định, sau này em và anh chỉ bám theo mục tiêu này, không bắt được quyết không lui lại!”
Phó Tư Minh gãi gãi đầu, không hiểu cô đang nói gì.