• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13.1: Người ta còn là trẻ con , ô ô




Chương 13.1: Người ta còn là trẻ con , ô ô


Đối diện với Tiểu Nghê như cao da chó bám chặt không buông, Lãnh gia vô cùng phẫn nộ, buồn bực.


Ánh mắt phóng ra tia lại, “Đi về!”


Hai chữ lạnh lung như mang theo dao.


Tiểu Nghê ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Dạ Thần., lại cong mắt cười, “Anh quân nhân, không phải các anh luôn phải cứu người sao? Anh cũng không thể mặc kệ tôi được đúng không?”


Hai cánh tay liền làm động tác muốn được ôm, Lãnh gia đỏ mặt thiếu chút nữa liền tát lên mặt cô/


Da mặt Tiểu Nghê thuộc về dạng tường thành vạn dặm, căn bản không ngại ngùng, quân nhân sao, càng không quan trọng.


“Anh nhìn cũng đã nhìn, ôm cũng đã ôm, bây giờ sẽ không trở mặt không làm cái gì chứ?”


Lãnh Dạ Thần lạnh lung nhíu mắt, kiên nhẫn của anh sắp hết rồi, “Cô muốn làm gì?”


Tiểu Nghê thất tha thất thểu đi đến trước mặt Lãnh dạ Thần, áo khoác của Đổng Đại Bằng lung lay trên người cô, cánh tay nắm chặt cổ áo phía trước,một tay vuốt vuốt cằm, chơi xấu “Anh nói xem?”


Tiểu nha đầu khuôn mặt trắng sứ, tóc lộn xộn phủ xuống mặt, nói là trẻ con nhưng cơ thể đã phát triển, lại càng không thể bỏ qua khí chất phụ nữ.


Nên đối với cô như đối với trẻ con sao?


Con mẹ nó! Phiền phức!


Kiên nhẫn của Lãnh Dạ Thần đã bị cô làm mất hết, nắm chặt bàn tay, trực tiếp nói với Đổng Đại Bằng,


“Đưa đi! Nếu cô ta còn nói lời vô nghĩa thì bịt miệng lại, không hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối chạy năm mươi vòng!”


Đổng Đại Bằng sặc một ngụm, gian nan nuốt nước miếng, vẻ mặt ăn mướp đắng nhìn Tiểu nghê cười cười, “Cô gái nhỏ, vẫn là đi thôi, Đầu nhi thật sự tức giận rồi.”


Đổng Đại Bằng tiếp nhận Tiểu Nghê từ tay Lãnh Dạ Thần, nhưng còn chưa đụng đến người, Tiểu Nghê đã xoay người như cá lui ra xa!


Một bước lui ra xa ba bước Tiểu Nghê ủy khuất, hai tay nắm chặt quân trang, che người mình lại, bàn tay cùng khuôn mặt đỏ bừng, nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Lãnh Dạ Thần, liền thút tha thút thít nức nở, “Người xấu! Anh là người xấu! Ô ô!”


Tiểu nha đầu vừa khóc, Lãnh gia và Đổng Đại Bằng cùng nhìn sang, Tiểu Nghê vừa khóc vừa dùng sức chà mắt, “Người ta là trẻ con, chưa từng nắm tay ai, chưa từng hôn ai, càng chưa nói chuyện yêu đương, thế mà bị anh nhìn hết tất cả, ô ô!”


Đổng Đại Bằng trợn mắt, nhìn Lãnh gia cả người lạnh như bang, sợ chính mình nói lời không nên nói liền đưa tay bịt kín miệng.


Sắc mặt Lãnh gia hiện lên tia bất đắc dĩ “Cô muốn thế nào? Ngoại trừ việc bảo tôi cưới cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK