Chương 5: Chú đẹp trai nháy mắt hạ gục tiểu thịt tươi
Tô Thịnh Hạ đột nhiên xông vào cửa lớn hét lên một tiếng, Triệu Lệ Hoa hoảng sợ bỗng nhiên quay đầu.
Cái gì?!
Ở huyền quan, Lãnh Dạ Thần mặc một thân quân trang cứng cỏi, phong phạm bá đạo liều lĩnh, trong nháy mắt giết chết tất cả mọi người.
Trong nháy mắt thấy Lãnh Dạ Thần, vẻ mặt Triệu Lệ Hoa dường như muốn nuốt sống một con ruồi!
“Lãnh…Lãnh…”. Triệu Lệ Hoa ấp úng, “Lãnh” nửa ngày cũng không nói ra cái tên Lãnh Dạ Thần hoàn chỉnh, bà ta thật sự bị hù dọa!
Năm năm trước, Tô Thịnh Hạ và Lãnh Dạ Thần gần như biến mất cùng một lúc, trong lúc Lãnh Dạ Thần bặt vô âm tín, ai có thể nghĩ tới, khuê nữ của bà ta vừa trở về, anh vậy mà cũng đến.
Đây là nghiệt duyên đầu đời?
Tô Thịnh Hạ cười ha ha: “Mẹ, lạnh cái gì mà lạnh? Trời nóng mà” (Lãnh = lạnh)
Ngực Triệu Lệ Hoa dường như bị một dòng khí tích tụ, không thể thoát ra, sượng mặt, người trước mặt năm năm không gặp này, lập tức kéo trí nhớ của bà ta trở về năm đó, trái tim, trong chốc lát co quắp đau nhức.
Tô Thịnh Hạ liếc mắt, đỡ lấy cánh tay của bà ta: “Mẹ”
Từ đầu đến cuối, đều là một vết sẹo, mặc dù thời gian đã sớm lặng lẽ trôi qua, nhưng vết thương vẫn còn tồn tại, khẽ động một cái liền tái phát, vừa đụng liền rỉ máu.
Triệu Lệ Hoa điều chỉnh hô hấp, níu Tô Thịnh Hạ, thấp giọng căn dặn: “Lời nói vừa rồi, không thể nói với chú nhỏ của con”
Tô Thịnh Hạ ngoan ngoãn gật đầu, nói cái gì, những lời này, bọn họ đã sớm nói tất cả, càng thú vị, nói nhiều hơn.
Lãnh Dạ Thần xuất hiện, ở phòng khách xuất hiện một cơn bão táp không thể nghi ngờ, tập thể bao gồm ông nội Tô cùng bảy bà cô bên trong phòng khách hóa đá, không khí càng ngày càng mỏng manh, hô hấp càng ngày càng nặng nề, từng người đồng loạt nhìn vị khách không mời mà đến, giống như thấy hoàng đế.
Mỗi bước đi của Lãnh Dạ Thần, ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo, cho đến khi nhìn Lãnh Dạ Thần ngồi trên sô pha.
Lãnh tam gia cư nhiên tới?! Lãnh tam gia là thân phận gì? Cái chén uống nước trà cũng có thể trả giá gấp trăm lần, không phải ai cũng có thể nói chuyện với anh.
Địa vị của Tô gia hôm nay, liên lụy tới Lãnh gia thì chính là trèo cao!
Lãnh gia ở đâu, thì đó chính là Thiên Vương.
Càng quan trọng hơn là, chuyện năm đó.
Mạnh Duẫn Phàm có nghe Tô Thịnh Hạ đề cập qua cô có một người chú nhỏ người gặp người sợ, xuất thân quân nhân, khí thế bức người, trong lòng lập tức cũng có bảy tám phần căng thẳng, chủ động đứng dậy, khiêm tốn lễ phép nói: “Chú nhỏ, chào chú”
Trong lòng Tô Thịnh Hạ cười cái người hăng hái kia, ai u, Duẫn Phàm tiên sinh ngày hôm nay cố gắng lên đường nhé.
Lãnh Dạ Thần nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta, thuận tay rút ra một quyển tạp chí từ dưới bàn: “Ừm”
Một chữ, như nước lạnh.
Không khí này…
Ông nội Tô ở bên cạnh hòa giải: “Lão tam Lãnh trở về lúc nào? Sao không nói trước một tiếng?”
Đôi chân dài của Lãnh Dạ Thần, mặc dù tùy ý nhấc lên cũng kinh người, khoảng cách giữa ghế sô pha và bàn kính bị chân của anh chiếm hết, ngón tay dài của anh xốc lên một tời tạp chí, mặc dù lễ phép vẫn mang theo vài phần tự nhiên cao ngạo.
“Vừa trở về, xử lý xong sự tình trong tay liền tới thăm ngài”
Tuy nói Lãnh Dạ Thần là anh em kết nghĩa của con trai ông nội Tô, nhưng thân phận cách xa khiến cho anh không thể không kiêng kỵ ba phần, Lãnh Dạ Thần có thể “bớt thời giờ” đến ngồi một chút với ông nội Tô, đã là chuyện rất vinh hạnh rồi.
Ông nội Tô nở nụ cười hiền hậu, đôi tay gầy đét vỗ vỗ bả vai Lãnh Dạ Thần, không ngừng gật đầu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, điều kiện quân khu tây bắc quá ác liệt, nghe nói trong lúc đó các cậu còn có thời gian hai năm chấp hành nhiệm vụ ở châu Phi, ha ha, trở về là tốt rồi”
Lông mi Tô Thịnh Hạ vặn một cái, khóe mắt tà tà nhìn về phía Lãnh Dạ Thần, anh từng chấp hành nhiệm vụ ở châu Phi? Còn đi hai năm?
Cái loại địa phương như châu Phi cứt chim cũng không có, còn sống cũng đã rất trâu bò rồi, còn phải làm nhiệm vụ…
Lãnh gia, nói vậy anh chịu khổ không ít.
Bởi vì Lãnh Dạ Thần đến, bầu không khí trong chốc lát trở nên rất vi diệu, Triệu Lệ Hoa ngồi xuống sô pha, ánh mắt cơ hồ chưa dừng lại trên người anh một cái, nhưng mà Mạnh Duẫn Phàm lại vừa lễ phép khách khí vừa khiêm tốn với Lãnh Dạ Thần.
Tô Thịnh Hạ ngắt một quả nho bỏ vào miệng, phun ra hạt nho bắn vào thùng rác, lặp lại nhiều lần như thế.
Rốt cục, trong không khí hoàn toàn tĩnh mịch, Lãnh Dạ Thần mở tạp chí cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cậu là bạn trai của Hạ Hạ?”
Này! Hạ Hạ?
Chú nhỏ, phong cách của chú trở nên khá nhanh! Nửa phút đã bày ra dáng vẻ trưởng bối, thành công rồi, chú thật sự thành công rồi.
Mạnh Duẫn Phàm ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sạch sẽ nhìn không ra một tia tâm cơ yên lặng mỉm cười: “Đúng vậy, chú ba, tôi và Thịnh Hạ chuẩn bị đính hôn”
Lãnh Dạ Thần không nhìn gật đầu một cái: “Hiểu rõ cô ấy không?”
Lãnh gia lên tiếng, những người khác chỉ có thể nhìn chằm chằm, nào có người nào dám lên tiếng, chỉ có duy nhất cô nàng Tô dám chiến đấu kiêu ngạo chờ xem kịch vui.
Mạnh Duẫn Phàm nhìn Tô Thịnh Hạ một chút: “Thịnh Hạ là cô gái tốt, tôi hiểu cô ấy”
“Ah? Tốt chỗ nào?”
Phốc! Tô Thịnh Hạ suýt chút nữa phun máu, mẹ nó, tại sao khi nói đến vấn đề này cô luôn cảm thấy có đóa hoa vàng thổi qua.
“Tâm địa cô ấy thiện lương, nhiệt tình hoạt bát…”, sau khi liệt kê vài cái, đặc biệt nghiêm túc tổng kết một câu: “Tôi cảm thấy được, chỗ nào cô ấy cũng tốt”
Tô Thịnh Hạ nén cười suýt chút nữa nội thương, vì sao lại cảm thấy câu trả lời của anh ta bây giờ vừa lúc hình dung chính mình và Lãnh Dạ Thần xứng thành một đôi.
Một phòng toàn người nín thở chờ phản ứng của Lãnh Dạ Thần, người đó mặt không thay đổi xem tạp chí quân sự, một lúc lâu sau lại nói đến đề tài vừa rồi: “Đã đi nghĩa vụ chưa? Tố chất thân thể ra sao?”