Cố Thùy Vũ về đến nhà, phát hiện đôi mắt Thương Tịnh đỏ hoe, còn sưng lên như trái đào vậy, anh đau lòng vào phòng bếp tìm cô, ôm cô vào lòng,
“Sao vậy em?”
Thương Tịnh lắc đầu, “Không có gì.” Âm thanh cô trở nên khàn đục.
Cố Thùy Vũ có chút kỳ lạ, bây giờ mà cô còn có việc gì giấu anh sao?
Cố Thùy Vũ không thích có gì đó không xác định, anh bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại đầu đuôi câu chuyện. Vừa mới đầu anh nghĩ rằng cha Thương là đàn ông muốn có dã tâm xây dựng sự nghiệp là một việc rất bình thường, nhưng mà nghĩ sâu hơn, cha Thương làm hành động như vậy có chút gấp gáp, cứ như muốn nhanh chóng có sự hồi báo, chú Thương không phải là người nóng vội như vậy, một khi ông làm như vậy có nghĩa là ông đang rất cần tiền. Vợ ông qua đời đã lâu, trong nhà cũng không thiếu nợ gì, ông lại không rượu chè cờ bạc, vậy đáp án chỉ có một – chính là vì đứa con gái bảo bối của ông, Thương Tịnh. Chỉ là Thương Tịnh đã có công việc, còn có người bạn trai ổn định, nếu như có chỗ nào cần dùng tiền cho cô, chỉ trừ khi…
Cố Thùy Vũ đã hiểu rõ, anh ở trong thư phòng suy nghĩ một lát, liền đến phòng khách tìm cha Thương, uống trà với ông một lát. Thương Tịnh thấy hai người họ trò chuyện rôm rả, cười cười về phòng lên mạng.
Cố Thùy Vũ lườm về phía cánh cửa đang khép lại, anh đặt ly xuống rồi cười nói với cha Thương: “chú Thương à, có một chuyện cháu muốn thương lượng với chú.”
Cha Thương cười cười, “Việc gì thế?”
Cố Thùy Vũ rót đầy ly trà cho ông, “Là thế này, cháu có một bất động sản ở Bắc Kinh, tuy rằng bây giờ đang để một người cô đứng tên, nhưng mà mảnh đất và căn hộ đều thuộc quyền sở hữu của cháu, sau này cháu cũng dự định chuyển tên cho vợ cháu. Bây giờ cháu đang muốn xây một câu lạc bộ cho người cao tuổi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người tin cậy để quản lý, không biết chú có đồng ý giúp cháu việc này không?”
Cha Thương cảm thấy bất ngờ, liền lắc tay, “Chú đâu có năng lực để làm quản lý, chú làm không được, làm không được đâu.”
Cố Thùy Vũ cười nhẹ, “Chú nói như vậy là không đồng ý giúp cháu rồi.”
“Aiz, chú đâu có không đồng ý, chỉ là chú không giúp được.”
“Việc đó thì quá đơn giản rồi, cũng đâu cần chú lo nhiều như vậy, chỉ cần giúp cháu quản lý chút việc là được.” Cố Thùy Vũ nhẹ nhàng miêu tả, “Chú có biết một khi sự việc liên quan đến lợi ích, thì lòng người rất khó đoán, những người mà cháu có thể tin tưởng không nhiều, họ cũng chê việc này không thú vị, không ai chịu làm cả.”
“Vậy…”
“Vốn dĩ con cháu tưởng chú không muốn xa nhà nên mới không đồng ý làm, nhưng mà bây giờ xem ra, chú cũng có thể đi xa được, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau này chúng ta chính là người nhà rồi, chú cũng đừng ngại phiền phức, xem như giúp cháu quản lý bớt một việc đi, một mình cháu đâu thể nào chia ra nhiều tinh lực như vậy, nếu như chú có thể, thì hãy giúp cháu.”
Những câu nói mang tính tấn công như vậy khiến cho cha Thương không thể mở lời, nếu nói không giúp, không phải thể hiện ông muốn mặc kệ mọi thứ chỉ lo bản thân an nhàn sao? Nếu như sau này ông muốn làm những việc khác, liệu Cố Thùy Vũ sẽ nghĩ rằng, à, tôi để ông giúp thì ông không chịu, làm những việc khác thì ông vui, là chê bai tôi hay sao đây?
Cố Thùy Vũ nói thẳng: “Chú yên tâm đi, công việc chính là công việc, cháu mời người khác về làm bao nhiêu tiền, cháu cũng sẽ trả chú bấy nhiêu đó, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.”
“Con nói đi đâu rồi, chú không phải lo lắng về mặt tiền bạc, nếu như thật sự con thiếu người, chú qua đó giúp đỡ là được, còn nói cái gì tiền với chả tiền, chú chỉ lo chú làm không được thôi. Đừng nói là công ty, ngay cả nhân viên chú còn chưa quản qua, đâu có biết những quy tắc gì, nếu như có gì sai sót thì…”
“Chú đừng lo, cháu sẽ sắp xếp một thư ký cho chú, anh ta sẽ trợ giúp cho chú, chú chỉ cần nắm quyền về tài chính là được, nêu như thực sự có chỗ khó khăn, chú cứ tìm cô của cháu, không thì hỏi cháu cũng được.”
Cha Thương thấy anh đã nói đến mức này, từ chối không được, không từ chối cũng không được.
Cố Thùy Vũ cũng im lặng một lát, anh nghĩ nghĩ, rồi nói: “Thực ra theo lý mà nói, đáng lẽ cháu với Thương Tịnh phải chu cấp cho chú, để chú an hưởng tuổi già mới đúng, còn khiến chú phải xa nhà làm việc, cũng là con suy nghĩ không chu đáo, việc này xem như cháu chưa nhắc qua với chú đi, đừng để trong long rồi oán trách cháu là được rồi.”
“Thực sự chú không có nghĩ như vậy, aiz, chú biết rồi, chú đi, chú đi, còn đừng chê chú phá hỏng việc con là được rồi.” Cha Thương có chút bất an khi đồng ý việc này.
Ngày hôm sau, Thương Tịnh mới biết tin này, là cha Thương lén lút nói cho cô biết, ông đang muốn hỏi ý kiến của cô.
Thương Tịnh nghe xong vô cùng kinh ngạc, cô nghĩ rất lâu, mới nói: “Nếu cha cảm thấy thích hợp thì làm đi.”
Buổi tối, Cố Thùy Vũ dựa bên giường lướt máy tính bảng, Thương Tịnh vừa tắm xong leo lên giường, “Nói với anh việc này nhé.”
Cố Thùy Vũ nhíu mày, để máy tính bảng qua một bên, kéo cô ôm vào long, còn lấy tấm mền bao phủ cả hai người, “Việc gì?”
Thương Tịnh dựa vào long anh, nắm lấy ngón tay anh đùa nghịch nói: “Anh nói muốn ba em đến Bắc Kinh giúp anh quản lý câu lạc bộ sao?”
“Ừm.”
“Sao không nói với em trước.”
“Nơi đàn ông bàn chuyện làm ăn, đàn bà con gái xen vào làm gì.”
Thương Tịnh nhéo anh một cái, “Anh muốn giúp ba em có việc làm chứ gì?”
“Cũng không phải, nơi đó của anh thực sự cần người đến đó quản lý, em yên tâm đi, nơi đó làm việc không nặng nhọc đâu.”
“Không phải, ba em chưa từng làm những việc đó, em sợ ông làm không nổi.”
“Có gì mà làm không được, thực ra anh muốn mượn việc để ông đi quản lý câu lạc bộ, để ông thích nghi với Bắc Kinh trước. Chúng ta sớm muộn cũng phải về Bắc Kinh, để ba em một mình ở quê nhà em lại không an tâm, lúc đầu anh cứ sợ ông không thể vứt bỏ họ hang làng xóm dưới quê, nhưng bây giờ vừa đúng lúc có việc này để ông đến Bắc Kinh trước, tìm chút việc cho ông làm để ông không cảm thấy buồn tẻ, xung quanh đều là những người chuyên nghiệp giúp đỡ ông, ông chỉ cần ngày ngày ngồi nghe báo cáo là được rồi. Em nghĩ xem, câu lạc bộ anh mở là câu lạc bộ người cao tuổi, hội viên đa số toàn những người cỡ tuổi chú, nếu như ông chơi thân được với một, hai người bạn, ngày ngày uống trà ca hát, cuộc sống này không phải rất tốt sao? Hơn nữa vừa lúc ba anh cũng có người bầu bạn, hai người họ buổi sáng còn có thể đánh thái cực quyền.”
Thương Tịnh vừa nghe anh giải thích xong, cảm thấy đây là một chủ ý không tệ, “Cũng tốt đấy.”
“Chúng ta cũng không cần gấp gáp như vậy, em không đừng nói những lời này cho chú biết, để chú từ từ thích nghi, nếu thích nghi không được chúng ta lại nghĩ cách khác.”
“Được.” Thương Tịnh cười hi hi, sau đó cúi đầu lướt qua bàn tay anh, vuốt ve một lát mới nói: “Em còn một chuyện muốn nói với anh, em dự định nghỉ việc trong tòa soạn.”
Cố Thùy Vũ chau mày, “Sao vậy, công việc không thuận lợi sao?”
“Không phải, em thực sự nghiêm túc nghĩ qua, em và anh ở bên nhau, công việc này quả thật không thích hợp, nên em tính từ chức.”
Tuy rằng đây là hy vọng ban đầu của anh, nhưng nghe cô nói như vậy anh lại sinh ra sự áy náy, “Bảo bối, em không cần phải miễn cưỡng bản thân mình, em thích thì cứ tiếp tục làm.”
Thương Tịnh lắc đầu, “Việc gì cũng phải bỏ ra thì mới có được, giữa anh và công việc đương nhiên là anh quan trọng hơn, hơn nữa em còn có thể làm những việc khác mà, chúng ta cứ thương lượng có được hay không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Aiz, nha đầu hiểu chuyện này thật khiến người ta đau lòng mà. Cố Thùy Vũ nghiêng người hôn lên mặt cô, sau đó hôn lên đôi môi cô.
Hai người triền miên một lát, Cố Thùy Vũ ôm cô mới nói, “Anh ở đây chỉ khoảng một năm, có thể sẽ phải điều đi tỉnh khác, nên công việc của em ở đây chỉ mang tính tạm thời thôi, anh không hy vọng chúng ta phải cách xa nhau, hay là em cứ chơi khoảng nửa năm, một năm, đợi chúng ta đổi chỗ mới rồi tính tiếp được không?” Anh ngừng một lát, lại nói, “Anh đã tìm người hỏi chuyện võ quán, ngày mai đưa tư liệu cho em từ từ xem, chúng ta có thể ở tỉnh thành mở một võ quán, em chỉ cần làm sư phụ kiêm ông chủ thần bí, được không?”
“Việc mở võ quán không cần vội, đó là một kế hoạch lâu dài.” Thương Tịnh có sự tính toán với việc mở võ quán, “Nếu như một năm này không thể làm việc, vừa đúng lúc em có thể làm những việc khác.”
“Em muốn làm gì?”
“Đi học, du lịch.” Thương Tịnh nói thẳng.
“Học cái gì?” Cố Thùy Vũ hiếu kì hỏi.
“Thứ cần học rất nhiều, nhưng mà trước hết em muốn học lại cho tốt tiếng anh đã.” Trước giờ cô đều không giỏi tiếng anh, lúc đại học cũng miễn cưỡng đạt được cấp độ 4, chỉ có khả năng nghe là không quá tệ, “Anh không biết đâu, lúc em tham gia diễn tập liên hiệp, cái giọng nói tiếng anh lai trung đó giờ nghĩ đến thật mắc cười, nhưng mà người ta còn nghe hiểu, còn giao tiếp khác tốt đấy.”
Cố Thùy Vũ cười nhẹ, “Vậy thì xong rồi, như vậy thì y chang tiếng phổ thông địa phương, nghe hiểu là được.”
“Lúc đó em chỉ có một mình, không sợ người khác cười, nhưng sau này em còn kéo thêm tên của anh nữa, nếu như có mất mặt chính là làm mất mặt Cố đại thị trưởng anh đấy.” Đây gọi là làm biện pháp phòng tránh trước.
“Mặt mũi anh còn quan trọng hơn mặt mũi em sao?” Cố Thùy Vũ nghe được liền vui vẻ trong lòng.
“Đúng vậy, anh rất quan trọng đấy.” Thương Tịnh ngại ngùng cúi đầu cười.
Cố Thùy Vũ giương môi cười, sau đó anh thở dài một tiếng, ôm chặt lấy cô, “Có hối hận không? Ngay cả công việc của em cũng phải chiều theo anh, em rõ ràng không vui mà.”
“…Hôm đó em ở trên xe lửa nhớ đến anh, xuống xe cũng nhớ anh, ngay cả nói chuyện với bạn bè cũng nhớ đến anh, lúc mặc bộ đồ phù dâu nhìn vào gương cũng nhớ đến anh, trông thấy chú rể rước cô dâu cũng nhớ anh, lúc nghỉ ngơi cũng nhớ anh, trông thấy họ đi thảm đỏ ũng nhớ anh…” Thương Tịnh búng tay anh nhẹ nhàng nói, “trước giờ em đều không biết em lại vô dụng như vậy, chỉ mới cách xa một ngày thôi, còn đang cãi nhau với anh, mà vẫn còn nhớ anh đến điên như vậy, lúc đó em nghĩ rằng, nếu như chúng ta chia tay rồi, em nhất định sẽ khóc đến chết mất.”
Cố Thùy Vũ không nghĩ rằng cô sẽ nói những lời như vậy, anh cảm thấy cả trái tim mình đều bị làm cho tan chảy rồi.
“Cho nên, chỉ cần đặt anh lên bàn cân, phía bàn cân cho dù là cái gì thì quả cân cũng không thể cân bằng được.” Thương Tịnh nói xong, cả khuôn mặt đều đỏ lên, lại nhanh chóng thêm một câu vào, “đương nhiên, trừ ba em ra.”
Cố Thùy Vũ đâu có nghe đến lời cô bổ sung, anh xoay người liền mạnh mẽ hôn cô.
Qua hôm sau, Cố Thùy Vũ trên xe gọi điện thoại, “Alo, tôi đây, tôi thay đổi ý kiến rồi, miếng đất ở Nhị Hoàn không làm câu lạc bộ giải trí nữa, đổi thành câu lạc bộ cho người cao tuổi đi.”
“Cái gì?” Đối phương hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, “Tam ca, đồ đạc bên trong sắp sửa chuẩn bị đầy đủ rồi!”
“Tôi biết, dù gì cũng là nơi để thư giãn, số ít giữ lại, số khác thì để đó hoặc cho người đến sửa một chút.” Cố Thùy Vũ nói thật nhẹ nhàng.
“Tam ca, rốt cuộc ngọn gió nào thổi trúng anh vậy? Chỗ này đang tốt lành sao lại đổi thành câu lạc bộ… người cao tuổi chứ?” Người ở đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp.
Ai ngờ Cố Thùy Vũ không chút dao động, “Để cậu sửa thì cứ sửa, sao nhiều lời vậy, đừng có làm để đối phó tôi, tìm một người có kinh nghiệm về mặt này, đừng thô tục quá cũng đừng quá tây hóa, mấy hôm này liền làm cho tôi.”
Đối phương hiển nhiên không hiểu cách làm của anh, im lặng nửa ngày mới hỏi: “tam ca, rốt cuộc anh vì cái gì, anh thực sự xác định chưa?”
“Vô cùng xác định.” Cố Thùy Vũ cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com