Cố Thùy Vũ tỉnh lại từ trong giấc mộng, mơ hồ vươn tay sờ vào bên cạnh, trống không, nhìn ra ngoài bầu trời tờ mờ sáng, sớm như vậy lại chạy đi đâu rồi?
Anh gãi gãi đầu rồi xuống giường, gọi mấy tiếng cũng không có ai trả lời, đành bước vào vệ sinh rửa mặt trước, lại thấy bản thân mình trong gương đặc biệt tiều tụy, đầu cũng cảm thấy choáng váng, còn đang mặc áo sơ mi quần tây, cả người đầy mùi rượu, có việc gì xảy ra sao?
Tối qua anh đâu có uống rượu chứ?
Rửa mặt thay áo một phen mới xuống lầu, anh tìm cô khắp nơi, thấy dì Lý từ trong bếp bước ra, anh hỏi : “Thương Tịnh đâu rồi?”
Khuôn mặt dì Lý vốn dĩ đang vui vẻ lại trở nên bi ai, “cậu ba ...”
“Con đang kiếm ai?” Cố Vệ Quân đột nhiên từ phía sau bước đến.
“Ba, không phải ba đang trong bệnh viện à? Sao lại về rồi?” Cố Thùy Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Cố Vệ Quân tức giận gõ cây gậy xuống sàn, “Con định cứ mơ hồ như vậy sống cả đời sao, Thương Tịnh đúng là rất tốt, nhưng con bé đã đi rồi...”
“Cô ấy đi đâu chứ?” Cố Thùy Vũ ngắt lời ông.
“Con nói cô ấy đi đâu sao?” Cố Vệ Quân lắc đầu , “Tam Vũ, con đừng tự lừa dối bản thân nữa, Thương Tịnh đã chết rồi!”
Cố Thùy Vũ cười cười, “ba, ba nói bậy bạ gì vậy, tối qua cô ấy còn ngủ chung với con mà.”
“ Rốt cuộc là ta gạt con hay con tự gạt bản thân mình, con nhìn xem đó là gì?” Cố Vệ Quân đưa cây gậy chỉ đến một phía khác, một tấm ảnh trắng đen hiện ra, hương khói lập lờ, Cố Thùy Vũ mơ hồ nhìn được một hàng chữ ---
“Ái thê chi bài vị --- Thương Tịnh!”
“Không thể nào!” Cố Thùy Vũ xông lên phía trước, khiếp sợ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô trên tấm ảnh trắng đen, huyết mạch toàn thân trở nên lạnh băng, “không thể nào!”
“Ba biết hai đứa tân hôn không bao lâu, nhưng chuyện tai nạn nào có ai muốn, người chết không thể sống lại, con cứ ... chấp nhận đi.” Cố Vệ Quân đứng sau lưng anh lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đi.
Cố Thùy Vũ cảm thấy thật quá hoang đường rồi, anh liều mạng gọi điện thoại tìm người chất vấn, muốn chấ, dứt trò đùa giỡn vô lý này, nhưng hình như ai cũng đang trong vai diễn của mình.
“Thùy Vũ à, nén đau thương đi.” Cố Đình Vũ thở dài.
“Nghĩ thoáng một chút, ai cũng sẽ có ngày này, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.” Giọng nói Cố Triển Vũ thật trầm.
“Đáng sao? Chỉ là một phụ nữ thôi mà, cậu muốn loại nào tôi đều tìm cho cậu!” Phỉ Ninh nói như vậy.
“Anh ba, em cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà Thương Tịnh ... thực sự đã chết rồi, cô ấy từ quê về đây thì gặp tai nạn giao thông, không phải chính anh.... nhìn thấy cô ấy ra đi sao?” Phương Châu đau lòng nói.
Đất trời trong nháy mắt sụp đổ, dường như anh nhớ đến nụ cười cuối cùng của khuôn mặt nhỏ bé kia, “Cố Thùy Vũ ...”
Điện thoại của anh rơi xuống đất, Thương Tịnh thực sự chết rồi!
Anh có thể nghe thấy hơi thở chậm chạp của mình, có thể nghe thấy tiếng tim đập nặng nề của mình, là mơ sao? Nhưng mà nỗi thương cảm dồn dập này phải giải thích như thế nào? Mọi thứ trong tối qua đều là mơ sao? Sự vui mừng của bản thân đều là hư ảo sao?
Cố Thùy Vũ không có khí lực nhìn xung quanh, đây là giả, hay là thật? Anh chỉ thấy trong đầu trống rỗng, mơ hồ bị dì Lý hối đi làm việc, thì ra anh đã được điều về Bắc Kinh, xung quanh là những người đồng nghiệp vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Bàn thư kí cũng theo anh về đây.
Nhưng những điều này anh đều không quan tâm, anh xem không được văn kiện nào cả, nghe không được báo cáo nào cả, ai cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh, càng đẩy anh bước đến bờ vực bế tắc.
Không biết bản thân bằng cách nào về được đến nhà, anh nằm trên cái giường lớn của hai người, nghiêng đầu qua lại nhưng khuôn mặt nhỏ xinh kia đã không còn đối diện anh nữa, sau này sẽ không còn được ôm sự dịu dàng ấm áp đó nữa, tim anh lại càng đau thêm.
Trên thế gian này chỉ còn lại một mình anh, chỉ còn lại một mình anh thôi.
Thương Tịnh, Thương Tịnh, anh lẩm bẩm tên cô.
Vẫn không có người trả lời.
Có lúc anh sẽ gặp một vệt sáng trong giấc mơ, mùi hương của cô quây quẩn trong đó, nụ cười của cô in trong tâm trí anh, thân thể cô ở sát bên cạnh, nhưng anh đưa tay ra ôm chỉ bắt được hư vô trống rỗng!
Anh bắt đầu nghiện rượu, nhưng càng uống nhiều lại càng tỉnh táo, tỉnh táo lại phải chịu đựng nỗi đau đó, mọi người lại nói anh không còn tỉnh táo nữa rồi. Họ bắt đầu giới thiệu đủ loại phụ nữ cho anh, có loại xinh đẹp, gợi cảm, dịu dàng, hoạt bát, nhiều người như vậy anh lại không nhớ được gương mặt nào cả, Phỉ Ninh kiếm được một người phụ nữ có hình dáng và tính cách đều giống cô, anh cuối cùng cũng đồng ý để cô ta bên cạnh. Mọi người đều bắt đâu yên tâm, nhưng không ai biết rằng, anh chỉ là mỗi ngày ngắm khuôn mặt cô ta, buổi tối để cô ta nằm bên cạnh, cũng chỉ là ngắm cô ta thôi.
Sự nghiệp anh vẫn thuận buồm xuôi gió, hoặc là do anh làm việc cả ngày suốt 20 tiếng, anh lặp lại cuộc sống hàng ngày như một người máy, theo yêu cầu của mọi người mà kết hôn, nhưng anh vẫn không có con cái, không kì lạ, ngay cả nụ hôn còn không có sao lại có con được chứ, Thương Tịnh từng nói không có cô anh có thể đến với người phụ nữ khác, nhưng anh lại nghĩ rằng, cô chắc chắn lại khẩu thị tâm phi rồi, bình giấm chua này.
Vợ anh cũng không để ý cuộc sống như vậy, điều này làm anh thấy hài lòng, đối với sự thức thời của cô ta, anh cũng cho lại sự hồi báo tương xứng, gia tộc của cô ta vì vậy mà trở nên thành công hơn.
10 năm, 20 năm , 40 năm, thời gian trôi qua mới chậm làm sao, anh nằm trên giường bệnh, cảm nhận được cái chết đến dần, trong lòng lại trở nên bình thản đến kì lạ, hồi tưởng lại thời gian như ngừng lại kể từ ngày ấy, thật không dễ dàng... anh từ từ nhắm mắt lại.
Tịnh Tịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com