Buổi sáng ông Thương thức dậy, thấy bí thư Cố tao nhã hay xuất hiện trên TV giờ lại quấn thảm, không còn chút hình tượng ngủ dưới nền nhà ông, tâm trạng ông bây giờ vô cùng khó hiểu.
Chuyện tình cảm của mấy người tuổi trẻ khiến một lão già như ông không tài nào hiểu nổi, thế này xem như tình hình tốt hơn rồi nhỉ, nhưng vừa mới bắt đầu mà người này đã qua đêm ở nhà ông thế này, không hay lắm thì phải...
Ông Thương không hiểu nổi mình nữa, Thương Tịnh không có bạn trai thì ông thấy lo, ông cho rằng đã tới lúc con bé nên tìm một người nào đó để ổn định, nhưng giờ có vẻ con bé đã tìm được song ông vẫn thấy không yên tâm, có phải con bé tìm hơi sớm không, để con bé ở nhà thêm hai năm nữa vẫn được mà.
Cho nên mới nói, trái tim của người làm bố và bố vợ, không phải bạn muốn hiểu là hiểu được.
Thương Tịnh bước ra ngay sau bố, thấy ông đứng trước mặt, cô hết cả hồn, "Bố, sao bố dậy sớm thế ạ?" Tối qua sau khi cứ như vậy mà bày tỏ, người nào đó mượn rượu giả điên sống chết không chịu về, cô đành để anh vào nhà, ngủ tạm trên ghế sofa. Nhớ tới điều này cô bèn liếc mắt nhìn về phía ghế sofa, ghế sofa trống không. Cô lại nhìn thêm một lần nữa xuống đất, lập tức trên trán cô hiện lên ba vạch đen, nết ngủ của cha nội này không ngờ tệ vậy.
"Chuyện này giải thích thế nào nhỉ?" Ông Thương chỉ tay về phía "sinh vật khổng lồ" nằm dưới đất
"Ầ, ừm, nết ngủ của anh ấy kém quá" Thương Tịnh cố tình hiểu sai ý bố, rồi đi tới lay người nào đó, "Này, dậy đi"
Vì uống nhiều rượu nên đầu có chút đau nhức, Cố Thùy Vũ mắt lim dim, "Để anh ngủ thêm tí nữa"
"Dậy!!! Anh nên về nhà thay quần áo đi!!"
Cố Thùy Vũ chợt mở bừng mắt nhớ lại xem mình đang ở đâu, đồng thời tự hỏi sao bên dưới đầu mình lại vừa cứng vừa lạnh thế này, anh ngồi dậy thì thấy mình đang nằm trên sàn nhà, rồi anh nhắm mắt lại tự nguyền rủa mình một tiếng, thất lễ rồi. Anh xoa bóp huyệt thái dương đau nhói, sau đó chống tay lên ghế sofa bên cạnh để đứng dậy, đột nhiên anh phát hiện ông Thương đang đứng trước mặt mình. Bây giờ anh đành phải phát huy công phu da mặt dày không ai sánh kịp, nói với vẻ như thể vừa luyện hóa xong ánh mặt trời, "Chào buổi sáng, chú Thương"
Ông Thương hắng giọng, "Chào buổi sáng" Nói xong, ông chắp tay sau lưng đi vào phòng tắm.
"Tịnh Tịnh, buổi sáng tốt lành" Cố Thùy Vũ cúi đầu khẽ nói, dịu dàng ngắm nhìn người con gái đang thu dọn tấm thảm
"Ừm" Thương Tịnh không biết nên đối mặt với anh thế nào nữa, cô giả vờ như đang rất bận rộn đem tấm thảm ra ban công để ném vào máy giặt.
Cố Thùy Vũ đi ra theo cô, anh dựa vào cửa sổ sát đất, híp mắt nhìn ánh mặt trời, "Đầu anh đau quá"
Thương Tịnh liếc nhìn anh, "Đáng đời"
"Rót hộ anh chén trà đặc đi, Tịnh Tịnh ngoan"
Thương Tịnh mặt đỏ bừng, trừng mắt lườm anh, "Anh không thể nói chuyện tử tế được hả?" Giờ trông anh đắc ý thật đấy
Cố Thùy Vũ nhìn cô, khóe môi giương cao, vui vẻ cười nói "Xin lỗi, anh vui quá"
Thương Tịnh có cảm giác sao mình lại ngốc vậy, cô còn tưởng anh vẫn còn biết xấu hổ là gì chứ. Cô thẹn thùng đi vòng qua anh, cầm bình đi pha trà, Cố Thùy Vũ khẽ bật cười, anh tiến lên một bước chống tay lên ban công, nhìn lướt qua phong cảnh không quá đẹp đẽ trước mắt, thế nhưng anh lại thấy rất hạnh phúc.
Vài phút sau, Thương tịnh cầm một chén trà tới trước mặt anh, "Cho anh này"
"Vợ hiền của anh" Cố Thùy Vũ đón lấy, nắm tay cô không buông
"Bố đang nhìn kìa" Thương Tịnh vội rút tay về, tim đập thình thịch
"Chúng ta quang mình chính đại mà" Cố Thùy Vũ nói bằng giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng
"Anh đắc ý quá đấy"
Cố Thùy Vũ lập tức khẩn trương, "Em đổi ý rồi sao?"
"... Còn đang xem xét. Anh thuộc trường hợp cần theo dõi" Thương Tịnh thấy anh khẩn trương tới vậy, mặt cô lại đỏ lên
Cố Thùy Vũ nghe thấy thế mới thu lại biểu tình muốn ăn thịt người, "Em, cái cô gái này, nói mấy lời dễ nghe được không" Làm anh sợ tới mắc bệnh mất
Cô nào biết anh phản ứng dữ dội vậy chứ
"Được, theo dõi thì theo dõi, dù sao anh là vàng thật không sợ lửa" Cố Thùy Vũ thổi tách trà, chậm rãi uống cạn, uống hết anh đưa chén cho cô, sau đó nhân cơ hội vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, "Anh đi nhé"
Thương Tịnh đứng ngoài ban công chứ không ra tiễn anh, anh chào tạm biệt bố cô, trước khi đi anh còn ngoảnh đầu nhìn cô thêm một lần nữa rồi mới khẽ cười bước ra khỏi cửa.
Thế giới xung quanh cô lại chao đảo, bây giờ cô đang bị vây khốn giữa những loại cảm xúc lẫn lộn.
Cố Thùy Vũ về nhà tắm rửa thay quần áo, tới phòng làm việc thì đã muộn giờ. Tuy bây giờ nguồn tài chính không được phê duyệt, một đống phiền phức đang chờ gõ cửa nhưng anh lại bước vào tòa thị chính với nụ cười trên môi. Phiền phức thì có sao, tới một anh giải quyết một là được.
Thư ký Bàn cầm khay trà trong tay, vừa mới từ văn phòng bước ra, Cố Thùy Vũ vừa vào thì thấy cậu ta nghênh đón, "Bí thư Cố, tôi đang định gọi điện cho anh đây, có hai doanh nghiệp tới tìm anh, họ nói muốn phát triển tại thành phố Z, trông họ có vẻ trẻ song hình như lai lịch khá lớn, nếu bọn họ có ý định đầu tư vậy nguồn tài chính đang thiếu hụt của chúng ta tạm thời khỏi cần bàn tới nữa rồi"
"Vậy sao?" Cố Thùy Vũ nhíu mày, "Ai tới đưa than trong ngày tuyết rơi thế nhỉ?" Anh cảm thấy khá hứng thú, bước vào phòng với nụ cười xã giao nhưng khi phát hiện ra người tới là ai thì vùng quanh chân mày anh trong nháy mắt khẽ động, nụ cười vụt tắt. Nào phải người ta tới đầu tư, rõ ràng là tới phá đám.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa, thấy "chủ nhà" bước vào, bọn họ bèn tươi cười đứng dậy, người đàn ông có cặp mắt đào hoa trong hai người lên tiếng, "Bí thư Cố, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"
Tên đẹp trai cao lớn với mái tóc hơi lộn xộn còn lại cười cực kỳ sáng lạn, anh chàng bước lên phía trước nhiệt tình bắt tay với anh, "Bí thư Cố, có khỏe không? Răng lợi vẫn tốt chứ?"
.. Sao nghe cách hai người này nói chuyện có vẻ không đúng cho lắm nhỉ? Thư ký Bàn toát mồ hôi hột.
Cố Thùy Vũ bảo thư ký Bàn ra ngoài rồi tự mình đóng cửa lại, sau đó anh xoay người thản nhiên nói, "Cơn gió nào thổi Đường thiếu và Mạc thiếu bay tới cái miếu nhỏ ở thành phố Z này vậy?"
Hóa ra người tới là Đường Học Chính của tập đoàn Hàn Thị và Đại luật sư quyền thế ở thủ đô Mạc Vu Phi. Lẽ ra, Cố Thùy Vũ lớn hơn hai tên này mấy tuổi nên không chơi cùng một nhóm với nhau, lẽ ra bọn họ vốn là hai đường thẳng không giao nhau, song có điều Cố gia và Đường gia lại là kẻ thù truyền kiếp. Nói cho cùng thì cũng chỉ vì một người phụ nữ, ban đầu ông nội Cố Thùy Vũ và ông nội Đường Học Chính học cùng một thầy, hai người như nước với lửa cộng thêm chuyện cùng thích một người phụ nữ - người này chính là bà nội của Đường Học Chính, thế là bọn họ cắt áo đoạn tình, thề sống thề chết không qua lại với nhau, bậc con cháu hai nhà vì vâng theo lời gia huấn nên cũng chẳng vừa mắt đối phương, thỉnh thoảng tranh đấu gay gắt, vô cùng náo nhiệt.
Nếu là người nhà họ Cố khác thì Đường Học Chính cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng cậu và Mạc Vu Phi có thù riêng với Cố Thùy Vũ, nghe được lời đồn từ Cố gia truyền ra rằng muốn đoạn tuyệt quan hệ với thằng con trai thứ ba, cậu mừng rỡ vội tìm cơ hội chạy tới thành phố Z, mục đích chính là xem bộ dạng quẫn bách sứt đầu mẻ trán của người nào đó, người nào đó mà ủ rũ thê lương, cực kỳ thê thảm thì còn tốt hơn nữa. Giờ trông thấy bóng người nặng nề, mùi rượu chưa tan của người kia, xem ra tin cậu nhận được là chính xác rồi.
"Bí thư -- Cố, có chuyện này, không biết anh có biết không, Tiểu Tứ ở thủ đô truyền tin... Về scandal *bất lực* của anh đấy" Ánh mắt quái dị của Mạc Vu Phi trượt xuống phía dưới, giễu cợt nói, "Em đang nghĩ sao lại có chuyện như thế cơ chứ, kẻ nào dám cả gan động tay trên đầu Thái Tuế đây! Thế là em trăm cay nghìn đắng để đò la chút tin tức, kết quả thế nào anh đoán xem, lại là Chu gia truyền tin tới, em bèn ngẫm nghĩ, ấy chà đây không phải thông gia nhà anh sao, tin này hẳn là tin chính xác rồi nhỉ"
"Mạc Vu Phi kể chuyện này cho em nghe làm lòng em vô cùng đau đớn, anh trai của em sao lại trở nên thế này cơ chứ? Vì vậy em lập tức sai người đi thu thập một số danh thiếp, anh, anh nhất định phải nhận nhé, chuyện này các anh em đều hiểu cả mà, không có gì khó nói đâu anh ạ" Đường Học Chính nói với vẻ an ủi, rồi cậu đem một xấp danh thiếp của các bác sĩ khoa tiết niệu, nhét vào trong tay Cố Thùy Vũ, người mà lúc này khóe môi đang co giật không thôi.
Cố Thùy Vũ không ngờ lại có người nhà họ Chu dám giở những thủ đoạn tầm thường thế này, anh hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười quay về phía Đường Học Chính, nhìn cậu chàng bằng ánh mắt cảm tạ nhưng mồm lại tuôn ra câu chửi vô cùng thô tục.
Đường Học Chính nghe xong cực kỳ kinh sợ, "Anh, anh cứ giấu bệnh thế này là không được đâu nhé!"
ru
"Được rồi, có cái rắm gì thì mau phóng ra đây!" Cố Thùy Vũ lười lý luận với hai thằng nhóc này
"Ý anh là có người bịa đặt chuyện này hử" Mạc Vu Phi nhìn không chớp mắt, "Thế sao được, hay là thế này, em làm luật sư cho anh, em lấy giá hữu nghị thôi, không kiện cho cái đám dám tung tin vịt kia tan cửa nát nhà thì không thôi!"
Nhanh đánh cho cái thằng nhóc này tỉnh lại đi, nếu nó mà "bị" thua kiện thì nó cũng đừng mong ló mặt ra ở Bắc Kinh nữa nhé
"Một vị nhà là đại doanh nghiệp, một vị là luật sư có tiếng, sáng sớm bảnh mắt ra đã chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này khiến tôi thật lo lắng cho cái tiền đồ của hai vị đấy" Cố Thùy Vũ đã nhận ra hai tên nhóc này cố tình chạy tới đây để xem trò vui. Ok, anh cho hai đứa cơ hội đấy, anh đốt một điếu thuốc rồi nhàn nhã ngồi xuống. Nếu hai đứa này mà tới vào hôm qua thì chắc anh tức tới hộc máu mất, có điều hôm nay thì... Dù người tới có là "đồ con rùa, đồ khốn khiếp" thì cũng không vấn đề gì.
"Đây không phải là do em quan tâm tới anh sao? Em vẫn luôn sùng bái sự" Anh minh thần võ "của anh, giờ thấy anh rơi vào hoàn cảnh này thì không đành lòng thôi. Em muốn giúp anh cầu xin nhưng người ta kéo em lại, bảo rằng ông già nhà anh đã lên tiếng không cho phép bất kỳ ai nói giúp Cố Tam, ai mà nói đỡ chính là đối địch với ông ấy! Anh xem đi xem đi, em nào dám đâm đầu vào nòng súng, nhưng giờ thấy anh gì cũng không có, ngay cả cầu xin cũng không được, lòng em chợt thấy lạnh lắm" Gần đây, Đường Chính tiền đồ rộng mở, anh chàng đắc ý tới nỗi phóng rắm như điên.
Cố Thùy Vũ nhíu mày, "Thế nào, ý chú là muốn giúp đỡ anh hử?"
"Lời này của anh quá khách sáo rồi, anh, có chuyện gì anh cứ mở miệng, chỉ cần là" thỉnh cầu "của anh, hai anh em em nhất định sẽ giúp anh xử lý thỏa đáng" Đường Học Chính bật ra từng chữ một cách rõ rệt, trọng tâm chính là từ "thỉnh cầu"
Con mẹ nó, hai con cừu non này chạy tới đây thi nhau ban ơn cho anh. Cố Thùy Vũ dữ dằn rít một hơi thuốc, tình hình bây giờ của anh đúng là có chút lấy trứng chọi đá, những người có quen biết thì đều cho rằng anh và ông già đang kèn cựa nhau, cho nên bọn họ chỉ đứng ngoài cuộc chứ không dính dáng vào, ông già nhà anh cũng thật là tàn nhẫn, nói anh là con của ông thì chắc chẳng ai tin mất. Hiện tại, một số dự án đầu tư đang rất căng, tạm thời anh lại không có cửa để xin viện trợ, còn về nhà họ Bùi và nhà họ Phương thì đã sớm bị ông già có lời, bọn họ không cùng một ngành nên cũng không muốn nhúng tay vào chứ đừng nói là giúp anh, giờ tuy khó mà nói ra nhưng chắc chỉ còn thế lực đằng sau hai con cừu non này.
Có điều, người nhà Cố gia như anh há lại chìa tay xin đồ bố thí của người khác sao? Cố Thùy Vũ coi như gió thu thổi qua tai, anh cười nhạt hạ lệnh trục khách với anh cậu chàng kia, "Lòng tốt của hai chú anh xin ghi nhận, nhưng anh thật sự không cần giúp gì đâu, rảnh rỗi thì cứ ngồi chơi, anh còn có việc không tiếp hai chú được"
Hai anh chàng kia cũng đã dự trước được phản ứng của anh, Mạc Vu Phi đứng lên, "Tất nhiên, tất nhiên rồi, bí thư Cố bây giờ đang lâm vào cảnh tiền đồ mù mịt không lối thoát, đương nhiên anh có rất nhiều chuyện vụn vặt phải lo nghĩ, chỉ là ban đêm anh nên uống ít rượu thôi, uống nhiều lại... Tổn hại sức khỏe"
Hai anh chàng độc địa kia cười như điên mà rời đi.
Cố Thùy Vũ thầm đếm từ một tới mười ở trong lòng, có thế thì anh mới không đập thẳng cái gạt tàn thuốc vào đầu hai thằng nhóc kia, miễn việc tổn hại tới hình tượng của anh.
Tối hôm đó, Đường Học Chính về nhà với tâm trạng vui vẻ, Phù Hiểu đẩy đẩy anh, "Có gì mà vui thế?"
Thế là Đường thiếu ôm cô vợ trẻ kể hết những chuyện xảy ra sáng nay, Phù Hiểu không đồng tình, cô nói, "Các anh cũng cay độc quá đấy, không phải là chuyện cũ mấy chục năm rồi sao, giờ các anh còn bỏ đá xuống giếng nữa"
Đường Học Chính nghe xong thì cảm thấy vợ trách oan mình, "Em cho rằng Cố Thùy Vũ là thứ tốt đẹp đấy à? Em không biết đâu, năm ấy anh vừa tròn 8 tuổi, nghe nói giữa hai nhà bọn anh có ân oán, lúc ấy anh nổi máu anh hùng bèn cùng Mạc Vu Phi xách gậy đi tìm người nhà Cố gia nói lý lẽ, vừa khéo đụng phải Cố Thùy Vũ, bọn anh bị tên đô con đó đánh cho một trận, anh ta lớn hơn anh những 5 tuổi đấy, thế mà đánh anh không chút lưu tình, lần đầu tiên bị sỉ nhục trong cuộc đời Gia chính là lần bị anh ta ném thẳng xuống đất đấy"
Phù Hiểu im lặng một lúc, rồi hỏi bằng giọng không chắc chắn, "Chỉ vì chuyện này?"
Dường như đọc được ý tứ khinh thường trong mắt vợ yêu, Đường Học Chính vội vàng chấn chỉnh hình tượng, "Đương nhiên không phải chỉ vì chút chuyện cỏn con này, cái tên kia nham hiểm lắm ấy, mấy năm nay anh ta vẫn ngầm ngáng chân bọn anh"
"Bọn anh thắng rồi còn ngáng chân cái nỗi gì?"
"Chuyện này... Thì là... Bọn anh thua thì phải tiếp tục nghĩ cách lấy lại những gì bị mất chứ, em nói xem có đúng không?"
Phù Hiểu không lên tiếng, hóa ra bọn họ đấu tới đấu lui là vì thế, "Vô vị" Cô thực sự không thể hiểu nổi mấy cái thú vui này của đàn ông, thà đi ngủ sớm còn hơn
"Vô vị?" Đường Học Chính xấu xa đè lên người cô, "Lão gia đây kể tiểu sử đầy máu và nước mắt của mình cho em nghe, thế mà chỉ có hai chữ vô vị thôi hử?" Anh vừa nói vừa đưa bàn tay ma quỷ chui vào cù lên bụng cô.
"Em sai rồi, nói chuyện, nói chuyện đi" Phù Hiểu cười tránh trái né phải
"Quá muộn rồi" Đường Học Chính một lời giáng xuống, anh phủ lên người vợ, tiến hành công cuộc củng cố tình yêu chồng, thương chồng cho cô vợ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com