Ngay đêm đó Thương Tịnh cùng Cố Thùy Vũ ngủ lại ở Hoa Lang, sáng hôm sau liền đòi đi phục chức. Cố Thùy Vũ nhìn vào gương chỉnh trang y phục, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, mỉm cười nói: “ngày mai đã là thứ bảy rồi, để thứ hai mới đi làm đi.”
Thương Tịnh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng.
“Em nhân lúc rảnh rỗi, xem trong nhà cần mua thêm gì không, nhân tiện dọn vệ sinh, giặt luôn quần áo của anh.” Cố Thùy Vũ lại giao phó, “anh từ lúc dọn vào có mời qua người dọn dẹp, làm không tốt, bị anh mắng cho một trận.”
Thương Tịnh nói không nên lời, không phải đàn ông chỉ cần trên giường sạch sẽ là được rồi sao? Cô nhìn không gian rộng lớn này, phát hiện đây là một đại công trình.
“Em cũng không cần tự mình làm, mời một người dọn vệ sinh theo giờ, em chỉ cần đốc thúc là được rồi, quần áo của anh thì đừng cho người khác động vào.”
“Nhiều chuyện.” Thương Tịnh cười cười đưa cặp công văn cho anh.
“Nhìn xem, anh chủ ngoại, em chủ nội, cuộc sống này mới thoải mái làm sao.” Cố Thùy Vũ lúc đi còn không quên ám chỉ một câu, để cô hôn một cái mới đi làm.
Thương Tịnh mỉm cười về nhà, đánh gía ngôi nhà một lượt, cảm thấy bản thân có đủ thời gian, có thể đảm nhiệm được việc này, nên cũng không có tâm tư gọi người giúp việc, đang muốn xắn tay áo lên làm việc, thì điện thoại di động vang lên.
“Alo, ba!” Cô phấn chấn nói.
Thì ra là ba Thương gọi đến, hai cha con nói một chút chuyện trong nhà, ba Thương mới nói đến việc chính. “con gái ngoan à, con và Thùy Vũ, định chừng nào kết hôn đây?”
Thương Tịnh nghẹn lời, “ba, ba gấp như vậy làm gì chứ, chúng con bên nhau còn chưa được nửa năm mà.”
“Ai, đều gặp ba mẹ hai bên rồi, nên tính từ bây giờ là vừa rồi.”
“Ba gấp gáp muốn gả con đi như vậy sao?”
“Không phải ba gấp, ba sợ người nhà của Thùy Vũ gấp, cậu ta cũng ba mươi mấy tuổi rồi, người trong nhà chắc cũng muốn cậu ta kết hôn sinh con rồi.”
“Không có, anh ấy không có nói đến việc này, bác Cố cũng không nhắc đến.”
Bên kia ba Thương như thở phào nhẹ nhõm, “ồ, là vậy sao...”
Thương Tịnh cảm thấy giọng nói của ba có chút kỳ lạ, cô hỏi: “ba, sao vậy? Sao lại hỏi việc này?”
Ba Thương cười haha, “không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi... con nói thật cho ba biết, lúc con ở Bắc Kinh, người trong nhà cậu ta có đối xử tốt với con không?”
“Cũng được.” Thương Tịnh càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, “ba, ba có việc gì cứ nói thẳng với con, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Ba...” Ba Thương ấp a ấp úng.
“Ba, ba còn có gì không thể nói với con hay sao?”
“Ai, là thế này, mấy hôm này ba trò chuyện với người ta, nghe nói có mấy cô bé gả đến nhà giàu đều không có kết cục tốt, ba có chút lo lắng thôi.” Tính cách Thương Tịnh cũng giống ba Thương. Ba Thương là người trọng tình cảm, lúc mới đầu chấp nhận Cố Thùy Vũ, chủ yếu là vì thấy cậu ta đủ thành ý, đối với Thương Tịnh là thật lòng, Cố Thùy Vũ ngẫu nhiên cũng có nhắc đến bối cảnh gia đình của mình, ông cũng không lưu ý gì mấy, cho đến mấy hôm nay lại nghe đám bạn già nói về việc không môn đăng hộ đối, ông mới trở nên lo lắng. Vốn là nếu vợ ông còn thì sẽ giải quyết chu toàn những vấn đề này, bây giờ bên cạnh không có ai để thương lượng, ông đều có chút hồi hận rồi, sao lúc đầu không lo nghĩ đến việc này cho con gái trước.
“Ba nghĩ gì vậy.” Thương Tịnh cười hihi nói.
“Con đừng cười, đây là việc nghiêm túc, đừng có hồ đồ.” Ba Thương nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, vậy ba nói phải làm sao đây?”
“À...” ba Thương chính là đang đau đầu suy nghĩ việc này, xem tình cảm bọn họ ngày càng tốt, ông cũng không thyể chia rẽ uyên ương, nhưng họ là nhà bình dân gả vào hào môn, lại còn phải ký hiệp định hôn ước, lại xem thường họ hàng nghèo khổ bên nhà gái, hơn nữa về sau không chừng một năm mới được gặp con gái một lần, cháu ngoại cũng do bọn họ mời bảo mẫu chăm sóc, sau này ông muốn xem cháu mình, chẳng lẽ còn phải báo cáo trước sao... ông càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sáng nay liền vội vã gọi đến xác nhận với con gái, cách giải quyết ông còn nghĩ chưa ra đâu, “Quy tắc nhà Cố gia nhiều không con?”
“Con cũng không biết nữa, dạo trước con chỉ ở trong bệnh viện với bác Cố, đợi bác ấy xuất viện thì con cũng về rồi.”
“Vậy còn anh trai chị dâu thì sao, chú bác nữa, đối xử với con có tốt không?”
“Họ đều rất bận, lúc con qua đó thăm bác Cố thì họ đã về rồi, chỉ gặp qua một hai người bà con thôi.” Hơn nữa lúc đó ông đang trong thời kỳ chống đối, ngay cả giới thiệu ông còn không làm nữa kìa.
“Là vậy sao...” Ba Thương nghe xong cảm thấy vô ích, ông càng lo cho con gái bảo bối của mình hơn. Việc bản thân cũng không lo, sao tính tình lại giống đàn ông con trai thế này. Lúc này ông mới thấy nhớ vợ mình biết bao. “vậy chúng ta nên chuẩn bị đồ cưới như thế nào đây?”
“Aiya, những thứ này đều không gấp mà, còn sớm.” Thương Tịnh chê ba nghĩ nhiều quá, “đến đó rồi tính đi.” Tiền trong nhà cô rõ hơn ai hết, cho dù khi ấy mẹ không nhập viện, cũng ở trong nhà trị liệu, bản thân mình lúc ấy lại không làm việc, cả nhà nhờ vào chút tiền tiết kiệm ít ỏi, sau đó thì cũng có tí tiền, bây giờ chắc cũng xài kha khá rồi.
“Con cũng hai mươi bốn tuổi rưỡi rồi, còn sớm sao.”
“Thì vốn là vậy mà, nếu còn đi học thì còn chưa lấy được bằng tiến sĩ nữa đó, con gái bây giờ ai còn kết hôn sớm nữa, con còn chơi chưa đủ đâu.”
“Con không gấp còn Thùy Vũ thì sao?”
“Ba yên tâm, anh ấy không có việc gì cả.”
“Ai, vậy con tự quyết định đi.” Trong lòng ba Thương cũng không muốn gả con sớm như vậy, gả đi thì thành con người khác rồi. Vừa nghĩ đến việc này ông liền không nỡ, vợ ông đi rồi, con gái cũng trở thành của người khác rồi.
Thương Tịnh cúp điện thoại, thở phào một cái. Sao ba vô cớ nhắc đến việc kết hôn chứ, dọa cô sợ hãi.
Thương Tịnh chưa nghĩ đến việc kết hôn, cô cảm thấy bây giờ mà kết hôn thì có vẻ trọng đại. Cô cứ nghĩ rằng kết hôn là một việc rất thiêng liêng, yêu nhau có thể nhường nhịn nhau, nhưng một khi nâng cấp thành hôn nhân, thì phải chuẩn bị thật kỹ càng, bản thân tự quyết định kết hôn, thì sẽ không ly hôn.
Mẹ đã từng nói, con người bây giờ quá phóng đại sự việc , lại yếu ớt, vừa chịu khổ một tí, thì chịu đựng không được, muốn sống muốn chết đòi ly hôn. Trong thời đại của bà, cho dù là xem mắt một lần rồi kết hôn cũng có thể bên nhau cả đời. Không vì cái gì khác, chỉ vì họ biết được ý nghĩa thực sự của hôn nhân. Có tình yêu, nhưng nhiều hơn là trách nhiệm.
Cô cảm thấy mẹ nói rất đúng, nhưng cô cảm thấy bản thân mình hiện nay không thể gánh vác trách nhiệm này, hơn nữa kết hôn rồi thì sẽ có con, cô nghe qua mấy người bạn đã sinh con nói rằng, có con rồi thì xem như cuộc sống của bản thân đã chấm dứt, sau này ý nghĩ của mình chỉ xoay quanh con cái, người chồng xếp thứ hai, bản thân xếp thứ ba. Cô nghe xong có chút lo lắng, cho nên không dám nghĩ đến việc này, chỉ hy vọng cùng Cố Thùy Vũ chậm rãi bước về phía trước, từ từ để bản thân mình cam nguyện gánh vác trách nhiệm này.
Thực ra dùng từ ngữ chuyên môn mà nói, Thương Tịnh chính là sợ kết hôn.
Thương Tịnh ngồi trên sopha suy nghĩ một lát, nghĩ đến mục đích ba mình gọi điện thoại đến, nghĩ nghĩ càng cảm thấy phiền phức, cô lắc lắc đầu, việc gì đến sẽ đến thôi, tới đó mới tính!
Thế là một mình cô thong thả làm việc nhà, buổi trưa Cố Thùy Vũ cũng không rảnh về nhà ăn cơm, cô tùy tiện xuống dưới lầu ăn cơm, ngủ một giấc, buổi chiều vừa nghe nhạc vừa làm việc, lắm lúc còn ngâm nga vài câu hát, đã lâu không làm việc nhà khiến cô mệt mỏi nằm dài trên sopha, xem đồng hồ, liền gọi điện hỏi Tạ Di Lan buổi tối muốn ăn gì, trong lòng nghĩ hay là ra ngoài ăn cho rồi.
Ai ngờ Tạ Di Lan im lặng một lát, mới nói: “tối nay trong trường có việc, em sẽ ngủ lại trong ký túc xá, sẽ không về nhà.”
“Ồ, vậy được thôi, vậy em ở trong trường mua nhiều đồ ăn một chút.” Thương Tịnh không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Lúc này Tạ Di Lan đang trong ký túc xá cúp điện thoại, trưởng ký túc xá hỏi: “sao cậu lại gạt chị ấy?”
“Chị ấy còn gạt tớ đây này! Nói cái gì mà lúc trước bạn trai chỉ ấy bán bảo hiểm, bây giờ thì là kẻ thất nghiệp!” Tạ Di Lan không ngừng phẫn nộ, “chị ấy xem tớ là người gì chứ, có cần phòng bị như vậy không?”
Tiểu cô nương đã quên rằng lời này từ miệng Cố Thùy Vũ mà ra.
“Ai, làm vậy quả thật không tốt lắm, nhưng tớ nói một câu không hay nhé, nếu lúc đầu cậu biết người ta là cao , phú , soái, có thể bình tĩnh như ban đầu được sao?” Người bạn mặt trỏn nói thẳng.
“Đã là bậc chú rồi có gì mà không bình tĩnh được chứ?” Tạ Di Lan còn cố gắng nói lại.
“Thôi bớt đi, thấy ông chú đó rồi tớ không còn muốn nhìn đám anh trai trong trường nữa.”
“Di Lan, tớ cảm thấy chị Thương khá tốt, chị ấy làm như vậy chắc là nguyên nhân của chị ấy, hơn nữa người vừa có quyền thế như vậy làm anh rể của cậu, cậu còn lo không có chỗ dựa sao? Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không giận người ta đâu, còn nhanh chóng đi lấy lòng đó chứ.” Người bạn Hồi giáo nói.
“Thì đó, trừ phi cậu có cách nghĩ khác, muốn đào đàn ông từ chỗ chị mình.” Người bạn mặt tròn nói thẳng.
“Tớ không có xấu tính như vậy có được hay không, trên đời này đâu phải chỉ có mình anh ta là đàn ông, hơn nữa còn là một ông chú.”
“Vậy thì được rồi, cứ theo chị cậu và anh rể cậu ăn sung mặc sướng đi, nhờ phúc của cậu thì chúng tớ mới có thể đến Đông Hoa vài lần nữa.”
Một người bạn đang lên mạng thử đánh tên Cố Thùy Vũ lên google tìm kiếm, chỉ trong chốc lát, có hàng chục tin tức xuất hiện. Cô ta trợn tròn mắt, thốt ra tiếng kêu kinh ngạc:
“Anh ta là thị trưởng của thành phố chúng ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com