Lũ lụt qua đi, cuộc sống khôi phục lại vẻ vốn có, Chu Trì đột nhiên trở nên hăng hái, việc cậu ta tới tìm cô vào chủ nhật thì không nói, thỉnh thoảng cậu ta còn ngồi xe cả tiếng đồng hồ chỉ để đưa cốc trà sữa hoặc một thứ gì đó cho cô mà không vì dịp gì cả, rốt cục cô cũng có cảm giác mình đang quen bạn trai, còn cô, cô gần như từ chối hết những lần căn cứ muốn cô đưa tài liệu tới tòa thị chính, dù có phần đắc tội với người phụ trách và tổ trưởng tổ di tích khảo cổ thì cô cũng không hối hận, cô biết rõ chuyện gì là quan trọng nhất, Cố Thùy Vũ đã gọi điện tới mấy lần mời cô đi tới một nơi nào đó gọi là Sơn Trang ăn cơm, nhưng lần nào cô cũng kiếm cớ từ chối, anh không nói gì, nhưng sau vài lần bị cô cự tuyệt, bọn họ dần mất liên lạc.
Thứ Sáu, Cố Thùy Vũ chợt dẫn một đoàn cán bộ cao cấp tới căn cứ kiểm tra, tim cô đập mạnh, cô tự an ủi mình rằng cô không phải người duy nhất người ta có thể tìm, không chừng giờ anh đã có người khác rồi ý chứ.
Tay chân Vu Lỵ trở nên luống cuống, chị cầm máy ảnh cơ rồi kéo Thương Tịnh ra ngoài tiếp đón.
Sắc mặt Cố Thùy Vũ vẫn bình tĩnh, trông thấy cô, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi nói với người phụ trách rằng bọn họ chỉ kiểm tra theo thông lệ, người phụ trách vội vàng gật đầu rồi kể qua tình hình, sau đó dẫn bọn họ tới cổ mộ.
"Máy ảnh cơ đã sửa xong rồi à?" Cố Thùy Vũ đột nhiên mở miệng nói đùa.
"Dạ? Vâng, đã sửa xong rồi" Vu Lỵ sững sờ, rồi vội trả lời.
"Ồ, có vụ gì hay ho vậy?" Đám cán bộ cười hỏi.
Cố Thùy Vũ khẽ cười, "À là cô bé này, cầm chiếc máy ảnh ném thẳng vào tên trộm, cứu vãn những di vật văn hoá quý báu của quốc gia"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thương Tịnh, Thương Tịnh xấu hổ cười một tiếng.
Sau khi kiểm tra xong, Cố Thùy Vũ mời một số cán bộ ở căn cứ đi ăn cơm, nhưng không hề gọi Thương Tịnh, cuối cùng Thương Tịnh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, Thương Tịnh có hẹn với Chu Trì, cậu ta muốn tìm một khách sạn ở lại nhưng cô đương nhiên không đồng ý. Tuy cô không quá coi trọng tấm thân xử nữ, nhưng ít nhất lần đầu tiên cũng phải dành cho người mình yêu. Tắm xong, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô cầm điện thoại lên thì thấy cái tên Cố Thùy Vũ.
Cô cầm điện thoại trầm ngâm trong giây lát, rồi mới chậm rãi nhấn nút nghe, "A lô, thị trưởng Cố?"
"Thương Tịnh, tôi say rồi" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm mang theo sự mê hoặc.
"..... vậy ngài nghỉ ngơi đi"
Đối phương khẽ cười, "Tới đón tôi"
"Tài xế của ngài đâu?"
"Ai? À, anh ta đã, để tôi nghĩ, nghĩ..." Nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, giống như anh say tới nỗi hồ đồ rồi.
." Ngài gọi xe đi, giờ taxi vẫn còn nhiều mà"
"Ừ đúng rồi, em thật thông minh"
"...Vậy ngài về cẩn thận" Thương Tịnh cúp điện thoại, rồi bật máy tính trong phòng khách để lướt web, mạng chậm rề rề làm cô cảm thấy sốt ruột, cô ngoảnh đầu lại nhìn ti vi, rồi lại nhìn điện thoại, đã nửa tiếng trôi qua, cô suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện thoại.
Một lúc sau, có người tiếp máy, giọng nói như thể chưa tỉnh ngủ, "Ai đấy?"
"Thị trưởng Cố, ngài đã về nhà chưa?"
"Bọn họ từ chối chở tôi, họ nói tôi là con ma men" Cố Thùy Vũ được thể kiện cáo với cô.
"Vậy...giờ ngài đang ở đâu?"
"Nhà hàng. Ghế sô pha ở đây khá thoải mái"
Xem ra anh say lắm rồi, ngay cả việc giữ hình tượng bản thân cũng chẳng buồn để ý. Thương Tịnh nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định hỏi địa chỉ. Nếu anh thực sự say, cô sẽ đưa anh về, nếu anh mượn rượu giả điên thì cô nhân dịp này giải quyết rõ mọi chuyện luôn.
Lúc chạy tới nhà hàng, Cố Thùy Vũ quả nhiên đang nằm trên ghế sô pha, Thương Tịnh đánh thức anh dậy, rồi đỡ anh ra khỏi nhà hàng, sau đó nhét anh vào trong xe taxi. Cố Thùy Vũ rất yên tĩnh, tựa đầu vào yên ghế phía sau chợp mắt, anh nhíu mày, chứng tỏ anh đang khó chịu, Thương Tịnh nghĩ anh say thật rồi.
Đỡ anh tới huyền quan, đôi chân Cố Thùy Vũ trở nên lảo đảo, Thương Tịnh vội vàng giữ anh thăng bằng lại, chưa kịp làm gì thì anh đã ôm cô vào lòng, "Thương Tịnh", giọng nói 'giống như say mà không phải say" vang lên bên tai cô.
*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách
Thương Tịnh muốn giãy ra thì mới phát hiện anh mạnh tới kinh người, hai người chẳng những không tách nhau ra, ngược lại cô bị anh hung hăng chặn lại ở phía sau cửa.
"Anh không say?" Thương Tịnh ghét bản thân yếu đuối như thế.
"Say, nhưng vừa tỉnh" Hơi thở Cố Thùy Vũ mang theo hơi rượu, quấn quít bên tai cô, "Tịnh Tịnh, tôi không tốt với em sao?"
ry ecaun E
Thương Tịnh nghiêng đầu, hít một hơi, lạnh lùng nói, "Thị trưởng Cố, ngài là người đã có gia đình"
"Điều đó có quan trọng không?" Đôi tay anh vững vàng kiềm chặt đôi tay cô, giọng nói của anh xuyên qua màng nhĩ cô, "Sao em lại làm người ta đau lòng tới vậy, tôi không có cách nào thôi nghĩ về em"
"Thị trưởng Cố, anh là người đã có gia đình" Thương Tịnh vừa dùng sức phản kháng, vừa nặng nề lặp lại một lần.
"Cô ấy sẽ không quan tâm đâu"
"Nhưng tôi quan tâm.... đừng!" Chưa nói dứt lời, thì đôi môi đỏ mọng của cô đã bị một bóng đen đoạt đi mất hơi thở. Mãi tới khi mùi rượu nồng từ đầu lưỡi anh truyền tới đầu lưỡi cô thì đại não trống rỗng của Thương Tịnh mới phản ứng lại được, rốt cục cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lập tức ra sức giãy dụa.
Người đàn ông mạnh mẽ giam cầm cô trên cửa, không ngừng đuổi theo cánh môi đỏ hồng của cô, hết lần này tới lần khác thăm dò, quấn quít.
Thương Tịnh cảm thấy sức lực toàn thân từ từ biến mất, cô thầm kinh hãi, cuối cùng cũng tìm được khe hở để thoát khỏi sự áp chế của anh.
Cố Thùy Vũ lập tức buông cô ra, lùi lại một bước, nhìn cô với vẻ khó tin, bất đắc dĩ cười nói, "Đúng là một cô bé nóng nảy, hung dữ"
Trên đôi môi đỏ mọng của Thương Tịnh vẫn còn bóng nước, cô dùng sức lấy tay lau đi, rồi nhìn chằm chằm anh, tàn nhẫn nói, "Cố Thùy Vũ, làm người đừng có quá vô liêm sỉ"
Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của cô, tại sao anh lại cảm thấy cô thế này cũng rất đáng yêu chư, "Tịnh Tịnh, em đúng là làm người ta tổn thương, lúc ở quán cà phê, tôi đã muốn đặt em lên đùi rồi hôn gương mặt nhỏ bé của em"
"Biến thái" Cô rít từng từ qua kẽ răng.
Cố Thùy Vũ bật cười, "Đừng nghĩ tôi hư hỏng vậy, nếu tôi chỉ muốn tìm niềm vui xác thịt, thì tôi có thể tìm được một người phụ nữ nào đó khêu gợi hơn em, nhưng tôi lại thích em"
"Vậy tôi cũng chính thức nói cho anh biết, tôi không thích anh"
"Tịnh Tịnh, đừng vội từ chối tôi, cùng lắm tôi chỉ ở đây một hai năm, nếu như chúng ta nói tới chuyện yêu đương, thì tình yêu này có thể mang tới cho em những lợi ích gì, tôi bảo đảm em không tưởng tượng nổi đâu"
Thương Tịnh nhìn nét mặt đầy tự tin của Cố Thùy Vũ, đột nhiên cô cảm thấy thất vọng tột cùng, cô không quen nhiều đàn ông, vài người trong số họ có mối quan hệ dược người đời khen hết lời, còn vài người khác trên phương diện tình cảm thì lại hỏng bét, có thể nói, vị thị trưởng Cố ở trước mắt cô này, không thể nghi ngờ là bằng chứng xuất sắc cho vế sau.
"Sẽ không có sau này đâu, thị trưởng Cố" Đã không cùng chí hướng thì sao có thể cùng ngồi xuống bàn bạc đây, Thương Tịnh chắp tay sau lưng, vặn chốt cửa, rồi không thèm quay đầu nhìn anh, lập tức xoay người rời đi.
Cố Thùy Vũ không ngăn cản cô, nghe thấy tiếng đóng cửa, anh cúi đầu, day day huyệt thái dương, rồi bật cười nhưng trong đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Vài ngày sau, Thương Tịnh được triệu tập về quân đội, lãnh đạo mới về việc đề bạt, đại đội trưởng Chu giao một tờ đơn cho cô điền, bởi vì số lượng nữ binh rất ít nên trong danh sách đề bạt hầu hết ứng cử viên đều là người được đề cử, ngoại trừ cô còn có nữ binh Lý Á Hâm ở tổ văn nghệ.
Khi nghe tên đối thủ của mình, Thương Tịnh lâm vào trầm mặc.
Lúc Thương Tịnh mới gia nhập vào nhóm nữ binh, thì cô đã được tiểu đội trưởng Đặng Hiểu Kiệt nhiệt liệt theo đuổi, có thể nói anh ta vô cùng quan tâm tới cô, dù mưa dù gió cũng không thể ngăn cản, Thương Tịnh cũng có phần động lòng, đúng lúc đó mọi người cũng vun vào làm mối, không bao lâu sau, hai người được công nhận là một đôi. Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, trong quân đội có lãnh đạo muốn kén rể cho con gái mình vì vậy đã để thuộc hạ đề cử vài sĩ quan có ngũ quan tương đối và có tiềm năng xếp thành hàng ở thao trường, sau đó để con gái đừng ở xa chọn lựa. Có thể may mắn hoặc có thể là bất hạnh, Đặng Hiểu Kiệt bị chọn trúng. Còn Lý Á Hâm chính là con gái của lãnh đạo kia. Vì muốn tiếp cận với Đặng Hiểu Kiệt, Lý Á Hâm đã nhập ngũ làm nữ binh văn nghệ, quan sát Đặng Hiểu Kiệt đối xử vô cùng tốt với Thương Tịnh, cô ta càng chắc chắn anh ta là người đàn ông mình muốn, cô ta sống chết bắt cha phái Thương Tịnh ra ngoài học tập vài tháng, sau đó thừa dịp một buổi liên hoan, khi Đặng Hiểu Kiệt say khướt, cô ta liền dụ dỗ anh lên giường, lại còn 'ngẫu nhiên' để bạn của Thương Tịnh bắt gặp. Đặng Hiểu Kiệt hối hận không nguôi, nhưng ván đã đóng thành thuyền, anh đành nói lời chia tay qua điện thoại với Thương Tịnh.
Rồi anh ta chính thức xác định mối quan hệ với Lý Á Hâm, chưa tới hai tuần, anh ta đã thuận lợi tăng một cấp. Khi Thương Tịnh trở về, mọi chuyện đã đổi khác, lúc Đặng Hiểu Kiệt không gặp cô thì không sao, nhưng lúc tận mắt trông thấy gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cô, anh ta cuối cùng không cam lòng, nhiều lần lấy cớ công việc để tiếp xúc với Thương Tịnh, sau khi Lý Á Hân biết, cô ta đã chạy tới ký túc xá của Thương Tịnh cãi nhau ầm ĩ, Thương Tịnh căn bản khinh thường không thèm để ý tới ả, nhưng cô ta bị nói trúng tim đen lại còn muốn đánh người, Thương Tịnh vốn không phải người thích gây chuyện thị phi, nhưng càng không phải người dễ bị bắt nạt, cô bắt lấy tay cô ta, rồi cho cô ta một cái tát.
Lần này cô đúng là chọc phải tổ ong rồi, Lý Á Hâm cư xử lỗ mãng trước nhưng cô ta lại làm như mình là người bị hại, đi rêu rao chuyện này khắp nơi với mọi người, cuối cùng cả hai người đều bị phạt. Tiện thể nhắc tới, giữa đường chịu phạt, Lý Á Hâm khóc tới ngất đi, được người ta đưa tới phòngtế, sau đó không thấy cô ta quay lại nữa, còn Thương Tịnh cứ thế đứng dưới ánh mặt trời chói chang ba tiếng liền.
Hôm nay, đúng là oan gia ngõ hẹp, Thương Tịnh cảm thấy gần đây chuyện gì cũng không được thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com