CHƯƠNG 109: LỪA DỐI HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC 3
“Sao vậy, em không sao đó chứ?” Hạ Kỳ Lâm lo lắng nhìn Hạ Tịch Nghiên.
“Em không sao đâu.” Hạ Tịch Nghiên nói, sau đó nhìn Hạ Kỳ Lâm: “Anh cả, trên người anh có tiền lẻ không vậy?”
“Sao vậy?”
Ngón tay của Hạ Tịch Nghiên chỉ về phía taxi: “Em làm mất ví tiền rồi.”
Hạ Kỳ Lâm nhìn thoáng qua chiếc taxi ở sau lưng liền hiểu ngay, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đi qua lấy tiền từ trong túi ra đưa cho tài xế.
“Không cần tiền thối.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Tài xế gật đầu, sau đó lái xe đi khỏi.
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm mới đi đến trước mặt của Hạ Tịch Nghiên: “Thật sự không có chuyện gì đó chứ?”
“Vâng.” Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Hạ Kỳ Lâm nhìn quần áo Hạ Tịch Nghiên mặc ở trên người: “Có muốn đi lên lầu thay xong rồi lại nói hay không?”
Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, thế là hai người bọn họ cùng nhau đi lên lầu.
Vừa đi vào phòng, Hạ Tịch Nghiên lên tiếng nói: “Anh cả, anh cứ ngồi ở đâu đó đi, em đi thay quần áo.”
“Ừ.” Hạ Kỳ Lâm gật đầu, thế là Hạ Tịch Nghiên trực tiếp trở về phòng của mình.
Đây là lần đầu tiên mà Hạ Kỳ Lâm đến đây, nhìn trang trí ở nơi đây vẫn đơn giản thoải mái y như cũ, nhìn rất dễ chịu.
Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Mà Hạ Tịch Nghiên đi vào trong phòng, nhanh nhẹn thay một bộ quần áo xong liền đi ra.
“Anh cả, anh uống cái gì đây?” Hạ Tịch Nghiên mở miệng hỏi.
“Cái gì cũng được.”
Hạ Tịch Nghiên cũng không nói nữa, trực tiếp pha hai tách cà phê bưng qua.
“Anh cả, Mục Chính Hi đã biết thân phận của em rồi.” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi nói.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm cũng không thấy bất ngờ, gật đầu: “Anh biết rồi, anh ta lôi em đi không làm gì với em đó chứ?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.
Bọn họ đi ở phía trước, anh đuổi theo ở phía sau, nhưng mà lại không tìm thấy dấu vết của Mục Chính Hi.
Nơi ở của Mục Chính Hi quá nhiều, anh căn bản cũng không có cách nào mà đi tìm từng cái một, cho nên mới trở về chỗ của Hạ Tịch Nghiên mà chờ đợi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Em không sao đâu, anh ta không làm gì với em cả, chỉ là sao anh lại biết vậy?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi.
Đến bây giờ cô vẫn không biết là tại sao Mục Chính Hi lại biết được.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm suy nghĩ một chút: “Anh nghĩ là có lẽ là vì ngày hôm nay ba mẹ đã đến đó, bọn họ nhìn thấy em, lúc nói chuyện với nhau thì Mục Chính Hi nghe thấy.”
Nghe đến chỗ này, Hạ Tịch Nghiên ngớ ra.
Hóa ra là như vậy.
Chẳng trách trước đó lúc anh đi ra ngoài với Lăng Tiêu Tường thì vẫn còn bình thường, lúc trở lại thì lại trở nên như thế.
“Ba và mẹ đã đi rồi à?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Kỳ Lâm gật gật đầu: “Hai năm gần đây, Mục thị và Vân Duệ có hoạt động gì thì đều sẽ mời Hạ thị, chỉ có điều là anh đại diễn ra mặt, anh không nghĩ là hôm nay ba mẹ cũng đến.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên hơi suy tư một chút.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, không có cách nào thay đổi được, cũng không thể nào trách cứ ai.
Huống hồ gì lúc nhìn thấy Mục Chính Hi, cô đã biết là một ngày nào đó anh sẽ biết, chỉ là không ngờ đến lại đột nhiên như vậy, nhanh như vậy.
Nghĩ đến lúc bọn họ khiêu vũ với nhau, Mục Chính Hi đều có một loại xúc động muốn bóp chết cô, Hạ Tịch Nghiên thở dài.
“Chuyện này phải trách anh.” Hạ Kỳ Lâm trách móc mở miệng nói.
Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Anh cả, chuyện này cũng không thể trách anh được, anh cũng không cần phải tự trách. Huống hồ gì em trở về sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Mục Chính Hi, hiện tại anh ta biết cũng tốt thôi, em khỏi phải lo lắng đề phòng.”
“Chỉ là...”
Điều mà cô lo lắng duy nhất đó chính là Hạ thị!
Cô cũng không muốn bởi vì cô mà lại làm liên lụy đến Hạ thị.
Nhìn bộ dạng lo lắng của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm hỏi: “Em đang lo lắng cho Hạ thị sao?”
Ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Không biết là chuyện này sẽ liên lụy đến Hạ thị hay không nữa.”