CHƯƠNG 137 ĐỒN THỔI ẦM Ĩ 2
“Giám đốc Lý, anh mua đồ tiếp đi, tôi đi thanh toán đây!” Nói rồi, Hạ Tịch Nghiên đẩy xe đẩy rời đi.
Giám đốc Lý đứng ở đó, mặt mày đỏ bừng, khó xử.
Nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nghiên, nhíu mày lại…
Đối với Hạ Tịch Nghiên mà nói, không thích một người thì sẽ từ chối thẳng, không muốn cho người ta quá nhiều hy vọng, sau đó khiến người ta thất vọng, có gì thì nói rõ ràng mới tốt.
Chỉ là điều Hạ Tịch Nghiên ám thị, anh ta không quá hiểu, Hạ Tịch Nghiên không còn cách nào khác, chỉ đành nói thẳng ra.
Sau khi mua đồ xong, Hạ Tịch Nghiên trực tiếp đi thanh toán, xách đồ rời đi.
Khi ra ngoài, cũng không gặp được giám đốc Lý nữa, Hạ Tịch Nghiên cũng không nghĩ gì nhiều, đi về nhà.
Thế nhưng, ai cũng không ngờ, ngày hôm sau, trong công ty, ai nấy đều biết Hạ Tịch Nghiên là một người phụ nữ đã từng ly hôn.
Hạ Tịch Nghiên vừa vào công ty, liền thấy có rất nhiều người bàn luận phía sau lưng, cô nhíu mày, sau đó đi thẳng lên tầng, đến bộ phận thiết kế.
“Đúng rồi, không ngờ cô ta lại đã từng ly hôn!”
“Đúng thế, không hề thấy chút nào!”
“Tôi nói mà, cô ta từng kết hôn, tổng giám đốc Mục có biết không? Tổng giám đốc Mục coi trọng cô ta như thế, vừa vào công ty đã được nhận dự án lớn như này, chắc chắn là có quan hệ với cô ta!”
“Tôi bảo này, nếu tổng giám đốc Mục biết, còn có thể coi trọng cô ta sao?” Đồng nghiệp nào đó hỏi.
“Đương nhiên là không rồi…”
“Đúng thế sao có thể chứ, phải biết rằng, không ai muốn ăn đồ thừa của người khác…”
Hạ Tịch Nghiên vừa ra khỏi thang máy, liền nghe thấy những người xung quanh đang bàn luận.
Hơn nữa, những lời đó, cô đều nghe thấy hết.
Cửa thang máy mở ra, thấy Hạ Tịch Nghiên đi ra, không thèm liếc nhìn bọn họ một cái, lúc này, ba người phụ nữ lắm chuyện ở xung quanh thấy Hạ Tịch Nghiên đi ra, vội vàng giải tán.
Hiện giờ, coi như Hạ Tịch Nghiên đã hiểu là có chuyện gì.
Thế nhưng, đã từng ly hôn, thì sao chứ?
Hạ Tịch Nghiên không nói gì, đi thẳng tới chỗ của mình.
Một lát sau, Khả Khả đi vào, khi thấy Hạ Tịch Nghiên, đi thẳng tới chỗ cô.
“Tịch Nghiên…”
Khi thấy Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên cười: “Đến rồi à?”
Khả Khả gật đầu, sau đó nhìn cô: “Có phải cô nói gì với giám đốc Lý không?”
Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi không ngờ, anh ta lại đi nói lung tung chuyện cô đã từng ly hôn, hơn nữa, còn rất… Tóm lại, nói rất khó nghe, hiện giờ cả công ty đều đang bàn luận ầm ĩ!” Khả Khả nhìn cô, nói.
Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi ngây người.
Thì ra là như thế!
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
“Có phải cô đắc tội anh ta rồi không?” Khả Khả nói.
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên kể lại chuyện tối qua gặp giám đốc Lý ở siêu thị vào tối qua cho Khả Khả.
Sau khi nghe chuyện, Khả Khả bình luận: “Phẩm chất người này thật kém, cho dù có bị từ chối cũng không cần làm như này!”
Hạ Tịch Nghiên cười, không nói gì.
“Cô không biết đâu, anh ta nói khó nghe lắm, hiện giờ cả công ty đều đang bàn luận!” Khả Khả cảm thấy hơi bất mãn thay Hạ Tịch Nghiên.
“Có thể chặn được miệng người khác, nhưng không thể chặn được sự hóng hớt ngóng xem kịch hay của người khác!”
“Chuyện này cũng chỉ có cô mới bình tĩnh như thế, đổi thành người khác, đã sớm xông tới giải quyết anh ta!” Khả Khả nói.
“Lẽ nào hiện giờ tôi phải xông tới, cho anh ta một cái tát, sau đó mắng anh ta một trận, cuối cùng để cả công ty xem trò hay sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
Nói như này, cũng đúng.
“Mặc dù là nói như thế, nhưng tôi thật sự thấy bất bình cho cô!” Khả Khả nói.
Hạ Tịch Nghiên cười: “Được rồi, tôi còn không tức giận, cô cũng đừng tức nữa, làm việc đi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Lúc này Khả Khả mới gật đầu, quay về làm việc.