CHƯƠNG 208: KHÔNG AI NỢ GÌ AI 1
Sao vậy à?
Người phụ nữ này còn dám hỏi anh là sao vậy?
Mục Chính Hi có phần nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, thật không biết người phụ nữ này là thật hay giả vờ.
"em còn dám hỏi tôi là sao vậy à?" Mục Chính Hi nhìn cô gằn giọng hỏi từng từ, ánh mắt u ám, hận không thể giết chết cô trong nháy mắt.
Hạ Tịch Nghiên thoáng nhíu mày khi thấy dáng vẻ Mục Chính Hi hận không thể nuốt sống mình. Cô cảm thấy mình cũng sắp luyện thành thần công, lúc nào cũng có thể vô tình chọc giận anh.
"Vẫn mong giám đốc Mục nói rõ cho!" Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.
Lúc này, ánh mắt Mục Chính Hi nhìn chằm chằm vào cô và bước từng bước về phía trước. Hạ Tịch Nghiên không biết phải làm sao, bị ép chỉ đành phải lùi lại một bước.
"Hạ Tịch Nghiên, đây là có hẹn của em sao?" Mục Chính Hi nhìn cô nhấn mạnh từng từ hỏi.
"Hả?" Hạ Tịch Nghiên nhất thời không kịp phản ứng. Hoặc nói là cô giả vờ nghe không hiểu. Mục Chính Hi sớm đã đoán được sẽ như vậy, anh càng bước tới gần hơn, “A” một tiếng nói: “Đi cùng với Tống Kỳ, rất vui vẻ nhỉ?"
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng: “Cũng rất mệt!"
"Mệt? em còn biết mệt sao?" Mục Chính Hi cười chế nhạo. em ăn mặc thành thế này, còn dám nói mệt.
Anh nói xong, ánh mắt nhìn về phía trên người cô. Làn da trắng mịn, xương quai xanh nhỏ nhắn lộ ra, tất cả đều làm người ta nhìn vào lại không có cách nào dời mắt được.
Hạ Tịch Nghiên: “... Đương nhiên!" Sao cô lại không biết mệt chứ?
Đương nhiên!
Người phụ nữ này còn dám mạnh miệng.
"Hạ Tịch Nghiên, xem ra, em thật sự chán sống rồi!" Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, gằn giọng cảnh cáo. Hạ Tịch Nghiên: “..." Mục Chính Hi luôn bạo lực như vậy.
"Tổng giám đốc Mục, vẫn mong ngài nói rõ ràng ra. Tôi có chỗ nào chọc tới ngài chứ?" Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, mở miệng lo lắng hỏi.
Mục Chính Hi vừa muốn lại bước tới, nhưng Hạ Tịch Nghiên đã kịp phản ứng, theo bản năng giơ tay ra, cản không cho anh bước tới nữa, bởi vì cô đã không còn đường lui rồi.
Mục Chính Hi liếc nhìn bàn tay cản trước người mình và nhíu mày, nhìn cô hỏi ngược lại: “em nói xem?"
"Mong tổng giám đốc Mục nói rõ ràng!" Hạ Tịch Nghiên cười nhạt nói.
"Khi tôi mời em, em nói cho tôi biết em không có thời gian. Bây giờ, em chạy tới đây làm bạn nhảy của Tống Kỳ. em nói xem, tôi có nên tức giận hay không? Hoặc nói, Hạ Tịch Nghiên, em cảm thấy em là nhà thiết kế của Vân Duệ lại chạy đến làm bạn nhảy của Tống Kỳ là rất thích hợp sao?" Mục Chính Hi nhìn cô hỏi ngược lại.
Chỉ một câu nói lại định cho Hạ Tịch Nghiên hai tội.
Sau khi nghe thấy Mục Chính Hi nói vậy, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng: “Đầu tiên, khi anh mời tôi thì tôi đã nhận lời Tống Kỳ trước rồi, cho nên không phải tôi từ chối anh trước. Thứ hai, tôi cảm thấy đây chỉ là một buổi lễ khai trương đơn thuần, Tống Kỳ ở bên này không quen biết cô gái nào, tôi cảm thấy mình làm bạn nhảy cho anh ấy là rất bình thường. Đặc biệt là khi ở London, anh ấy đã chăm sóc, chiếu cố cho tôi. Tôi thấy bây giờ mình làm thế, cũng không có gì không ổn!" Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, cũng nói rõ ràng từng từ về quan điểm của mình.
Khi nghe Hạ Tịch Nghiên nói Tống Kỳ không quen cô gái nào bên này, anh thoáng nhếch môi cười khinh thường.
"Em tin anh ta à?" Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Đương nhiên!"
Khóe miệng Mục Chính Hi cười đầy vẻ khinh thường: “Hạ Tịch Nghiên, em rốt cuộc là đang giả vờ hay ngu ngốc thế?"
Hạ Tịch Nghiên: “..."