CHƯƠNG 150: NGƯỜI ĐÀN ÔNG THẦN BÍ 5
Bọn họ tán gẫu vô cùng sôi nổi, nhưng nào có biết có vô số ánh mắt đố kị nhìn về phía này. Thậm chí bọn họ còn không biết người trước mặt này chính là vị khách thần bí mà họ đang nói tới.
Đều cho rằng là một người nước ngoài, hoặc là một người đứng tuổi, nhưng không hề nghĩ rằng anh là vị khách thần bí đó.
“Tại sao đột nhiên quay về?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
“Nhớ em rồi, cũng vừa hay có hoạt động, vì thế anh liền quay lại thăm em!” LEO không chút kiêng kị nói.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên cười: “Chính là có hoạt động, vì thế nhân tiện đến thăm em sao!?” Cô nhướn mày tùy ý hỏi.
LEO chỉ cười, không muốn giải thích nhiều.
Đúng lúc này Mục Chính Hi từ đằng sau đi đến: “Hạ Tịch Nghiên, vị này là?” Nghe thấy giọng của Mục Chính Hi, cả LEO và Hạ Tịch Nghiên lập tức quay đầu, Mục Chính Hi gương mặt nở một nụ cười, sải bước đi đến, dừng ở trước mặt bọn họ.
LEO nhìn Mục Chính Hi, người đàn ông trước mặt này đối với Hạ Tịch Nghiên tỏa ra một loại khí thế chiếm hữu, loại cảm giác này chỉ có hai người đang có tâm tư giống nhau mới có thể cảm nhận được. Hạ Tịch Nghiên đứng đó nhìn nụ cười của Mục Chính Hi, đột nhiên cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Người đàn ông này từ lúc nào lại tươi cười thoải mái với cô như vậy? Anh ta đã nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên chỉ đành mở miệng giới thiệu: “Đây là người hướng dẫn tôi, LEO, còn đây là cấp trên, đồng thời là ông chủ của em, Mục Chính Hi.” Hạ Tịch Nghiên giới thiệu ngắn gọn.
Thấy cô giới thiệu như vậy, Mục Chính Hi đột nhiên có chút bất mãn, chỉ liếc qua người Mục Chính Hi một cái, không nói nhiều lời.
Lúc này LEO trang nhã đưa tay ra: “Xin chào, LEO, có thể gọi tôi là Tống Kì!”
“Xin chào, Mục Chính Hi!” Mục Chính Hi cũng lịch sự đưa tay ra, hai người bắt tay nhau. Bọn họ đang định nói gì đó thì đột nhiên giọng Alexia truyền đến.
“Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đến tham gia yến tiệc tiễn biệt của tôi, nhưng cũng chính vào hôm nay, tôi có hai tin vui muốn thông báo.” Lời nói của Alexia đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Trước tiên, tôi muốn giới thiệu với mọi người một vị!” Nói xong, tầm mắt của Alexia hướng về Leo, Leo không ngờ rằng Alexia lại giới thiệu mình, nhưng cô ấy đã mở lời, anh chỉ đành phối hợp mà đi đến.
“Vị này là LEO, người mà tôi thường xuyên nhắc đến với mọi người, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn vàng bạc đá quý Oayne London!” Nghe đến đây, mọi người được dịp xôn xao, sau đó không ngừng bàn tán.
Mọi người đều cho rằng là một người lớn tuổi, không ngờ lại là một người thanh niên còn trẻ, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã xuất sắc đến thế.
Lúc này LEO đứng ở bên cạnh, khóe miệng cong lên cười: “Mọi người gọi tôi là LEO hoặc Tống Kỳ đều được, bởi vì tôi cũng là người thành phố A!” LEO đứng ở một bên nói, trong lời nói không hề có một chút sự kiêu ngạo nào, nhưng những người ở dưới được trận xôn xao.
Sau khi nói ngắn gọn vài câu, Alexia trở về vấn đề chính: “Việc thứ hai đó là việc hợp tác giữa công ty chúng tôi và Vân Duệ chính thức được thành lập. Đây cũng là chuyện lớn nhất mà tôi đạt được khi đến thành phố A lần này!” Alexia vừa nói xong, ở bên dưới liền vang lên một đợt vỗ tay.
Tiếp theo Alexia nói thêm mấy câu, Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên cũng đứng ở bên cạnh. “Hạ Tịch Nghiên, xem ra tôi đã xem thường cô rồi!” Mục Chính Hi khoan thai nói, âm thanh chỉ đủ hai người có thể nghe được.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên ngây người: “Tổng giám đốc Mục, đây là có ý gì?” “Không ngờ rằng cô còn quen biết nhân vật tầm cỡ đến vậy!”- Mục Chính Hi nói.