CHƯƠNG 231: TỚI CHẬM MỘT BƯỚC 2
Mà Mục Chính Hi đi theo giám đốc Hà vào chỗ này. Anh nhìn căn nhà trước mặt thì biết nơi này là khu mới khai phá, rất nhiều thương nhân coi trọng sự phát triển ở đây nên đã sớm đầu tư không ít, đương nhiên cũng bao gồm cả anh. Không nghĩ tới Hà Lục Nguyên cũng có xen một chân vào.
Anh ngồi trong xe nhìn thấy người canh gác ở cổng thì trực giác trong lòng nói Hạ Tịch Nghiên ở trong đó. Nếu không thì vì sao đêm hôm khuya khoắc giám đốc Hà không quay về, mà là chạy đến chỗ xa xôi như vậy. Quan trọng nhất là còn có người canh gác. Anh càng nghĩ càng nghi ngờ.
Mục Chính Hi hy vọng Hạ Tịch Nghiên ở trong đó! Anh nghĩ đến đây thì cầm lấy điện thoại gọi một dãy số.
Mà trong phòng, giám đốc Hà đang vui vẻ nhưng không ngờ lúc này điện thoại vang lên. Ông ta rất không vui. Thậm chí còn định không nghe máy. Nhưng không còn cách nào khác, tối nay ông ta vừa bàn bạc một công trình trị giá sáu trăm tỷ, ông ta không thể không nghe máy. Vì thế ông ta bực bội xoay người cầm lấy điện thoại, không hề nhìn màn hình mà bắt máy luôn.
“Alo...” Giọng nói của ông ta tràn đầy sự không vui.
“Giám đốc Hà, là tôi!” Mục Chính Hi cầm điện thoại, từ từ mở miệng.
Giám đốc Hà nghe giọng nói thì nhất thời không kịp phản ứng: “Ai?”
“Mục Chính Hi!” Mục Chính Hi vô cùng kiên nhẫn nói. Nếu Hạ Tịch Nghiên thật sự ở trong đó thì nhất định sẽ nghĩ cách lộ tin tức với anh.
Giám đốc Hà nghe thấy tên Mục Chính Hi thì sửng sốt, hai mắt bản năng nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên. Hạ Tịch Nghiên nằm ở đó cũng đang nhìn giám đốc Hà, cô cảm thấy mình quen biết với người gọi điện thoại. Đây là cơ hội duy nhất của cô, cô không thể hành động không có suy nghĩ.
“Tổng giám đốc Mục, có chuyện gì sao?” Lúc này giám đốc Hà hỏi, sau đó đưa tay che miệng của Hạ Tịch Nghiên.
Tổng giám đốc Mục? Mục Chính Hi? Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì thật sự cảm giác giống như nhìn thấy hy vọng, cô kích động không thôi. Hạ Tịch Nghiên thấy giám đốc Hà dùng tay che miệng mình thì cũng không quan tâm nhiều, cô bỗng cắn trên tay ông ta một cái.
“A ——” Giám đốc Hà không ngờ mình chỉ không muốn Hạ Tịch Nghiên nói chuyện, cô lại cắn ông ta một cái, ông ta đau đớn kêu lên.
Mà Mục Chính Hi đang cầm điện thoại, anh định nói gì đó thì nghe thấy động tĩnh bên kia, lập tức nhíu mày lại. Lúc này, anh chỉ nghe thấy trong điện thoại có tiếng: “Cứu tôi, Mục Chính Hi cứu tôi...”
Anh vừa nghe thấy tiếng của Hạ Tịch Nghiên thì điện thoại ngắt kết nối. Mục Chính Hi khiếp sợ, giọng của Hạ Tịch Nghiên giống như một cây búa đập mạnh vào lòng anh. Sau đó anh không suy nghĩ nhiều, mở cửa xuống xe đi về phía biệt thự.
Người canh gác nhìn thấy Mục Chính Hi đi tới thì mở miệng cảnh cáo: “Anh là ai? Anh đến đây làm gì?”
“Nơi này là chỗ tư nhân, anh tốt nhất cách xa...” Người kia còn chưa nói xong, Mục Chính Hi đã xông tới đánh ngã người kia xuống đất. Một người khác cũng ngây người nhìn Mục Chính Hi, cuối cùng cũng lao tới. Mục Chính Hi không đặt vào mắt, dùng chân đá, cả người kia ngã xuống mặt đất.
“Chìa khóa!” Lúc này anh nhìn một người trong đó. Hai người nằm trên đất đau đớn, nhưng không có ai đưa chìa khóa cho Mục Chính Hi. Mục Chính Hi nhìn dáng vẻ không sợ chết của bọn họ thì đi tới dùng chân đạp mạnh lên tay của một người nói: “Chìa khóa!” Người nọ đau đớn, cuối cùng bất đắc dĩ lấy chìa khóa từ trên người đưa cho Mục Chính Hi.