Mục lục
Cô vợ xấu xí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 123: THƯƠNG LƯỢNG THÀNH CÔNG 3




CHƯƠNG 123: THƯƠNG LƯỢNG THÀNH CÔNG 3



Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên ngược mắt: “Mục Chính Hi, ban đầu khi ly hôn anh đã nói, sẽ không ra tay với Hạ Thị!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói.



“Cô còn dám nhắc đến chuyện ly hôn!?” Mục Chính Hi nói.



Vừa nghĩ đến chuyện cô lừa anh thì anh hận không thể bóp chết cô, cô đến bây giờ còn dám nhắc đến.



“Tôi vì sao không dám? Điều này ban đầu nói rõ rồi!” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại, dừng một lát, đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Mục Chính Hi, anh trước đây không phải rất muốn ly hôn với tôi sao? Hiện nay chúng ta đã ly hôn rồi, anh nên vui mừng mới đúng, bây giờ tức giận như vậy, không phải yêu tôi rồi đấy chứ? Cho nên hẹn quá hóa giận?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Hạ Tịch Nghiên nhướn mày hỏi ngược lại.



Yêu cô? Nghe thấy điều này, Mục Chính Hi đầu tiên là ngây người, sau đó cười lạnh: “Hạ Tịch Nghiên, cô lấy đâu ra cái tự tin đó, dám nói như vậy!”



“Tất cả hành vi của anh nói cho tôi biết, anh rất bất mãn với chuyện ly hôn của tôi và anh, lẽ nào không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi ngược lại.



Cũng có thể nói, cô cố ý kích thích Mục Chính Hi.

Có khi phản kích sẽ có tác dụng hơn nhiều so với cãi nhau chính diện.



Đặt biệt đối diện với loại người cao lãnh như Mục Chính Hi.



“Tôi bất mãn, rất bất mãn, đó là vì cô lừa tôi, chơi tôi, Hạ Tịch Nghiên, cô coi Mục Chính Hi tôi là cái gì, tôi nhất định bắt cô vì chuyện này mà trả giá!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.



Hạ Tịch Nghiên: “...”



“Tôi cảm thấy, anh nên bình tĩnh một chút!”



“Tối hôm đó vậy mà dám lừa tôi bị đau dạ dày, Hạ Tịch Nghiên, cô thật sự chán sống rồi, một hai ba, lừa tôi liên tiếp!” Mục Chính Hi nhìn cô mà hằn học nói, đến bây giờ còn chưa có ai khiến anh giận dữ như thế này.



Còn chưa có ai dám chơi cô như thế này.



Hạ Tịch Nghiên: “... Tôi là vì tự bảo vệ mình, để hai người bình tĩnh một chút!”



“Vậy sao? Vậy tôi nói rõ cho cô biết, tôi không bình tĩnh được!” Mục Chính Hi gằn lên.



Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một lát: “Mục Chính Hi, ai làm người lấy chịu, là tôi lừa anh, không có liên quan đến Hạ Thị, anh có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng lấy Hạ Thị ra nói!”



“Cô cảm thấy, một mình cô gánh được không?” Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.

“Mục Chính Hi, nếu như là đàn ông thì anh nên tuân thủ lời hứa của anh, anh đã nói, sẽ không động vào Hạ Thị!” Hạ Tịch Nghiên nói.



“Nếu như tôi không tuân thủ thì sao?” Mục Chính Hi nhìn cô mà trầm thấp hỏi ngược lại, giọng nói không lớn, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh.



“Nếu như anh thừa nhận anh không phải đàn ông, vậy thì, anh có thể ra tay!” Hạ Tịch Nghiên nói.



Câu nói này đã chạm đến giới hạn của Mục Chính Hi.



Bởi vì khoảnh khắc đó, Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy trên mặt của Mục Chính Hi không phải sự tức giận, mà là nụ cười.



Nụ cười khiến lòng người phát run.



“Hạ Tịch Nghiên, tôi nói cho anh biết, tôi rốt cuộc có phải đàn ông hay không!” Nói xong, Mục Chính Hi trực tiếp đi về phía Hạ Tịch Nghiên, hôn lên môi của cô.



Khi Hạ Tịch Nghiên còn chưa kịp phản ứng, anh khẽ đẩy, hai người liền ngã ra.



Sức lực của Mục Chính Hi rất lớn, hơn nữa có thể cũng rất nặng, cả người đè lên người Hạ Tịch Nghiên, cô có chút không thở được, chứ đừng nói giãy giụa.



Mục Chính Hi cứ hôn cô như thế, dùng hành động nói cho cô biết, anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không!



Càng hôn càng tiến sâu, Hạ Tịch Nghiên tưởng Mục Chính Hi chỉ muốn hù dọa cô mà thôi, mãi đến---



Nhưng bất luận đẩy anh như thế nào, Hạ Tịch Nghiên đè trên người cô vẫn không có ý đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK