"Trẫm chỉ đi một lát." Trạm Huyên khàn khàn dụ dỗ, "Bằng không trẫm cũng không muốn xa Liên Hoa Nhi."
"Ca ca chớ đi vội, ở lại thêm lát nữa đi."
"Ừ, trẫm ra ngoài tắm rửa trước, muội ngủ đi, đừng để ý tới trẫm."
Trạm Liên ở trên giường cũng đứng dậy: "Muội hầu hạ huynh."
Trạm Huyên ấn nàng lại lên giường: "Tiểu bảo bối, có tâm ý này của muội là đủ rồi! Hôm nay trời lạnh, muội nằm trong chăn thoải mái hơn."
Trạm Liên lại đứng lên, nàng gọi Hỉ Phương và Nhụy Nhi vào hầu hạ, đồng thời sai người mau chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Trạm Huyên kiên quyết không cho, bảo nàng mệt mỏi rồi phải nghỉ ngơi cho tốt, Trạm Liên nhất định muốn dậy: "Dù sao muội cũng không ngủ được, chi bằng gội đầu giúp huynh."
Nhìn mí mắt kia miễn cưỡng mới mở ra được, miệng còn nói không ngủ được, Trạm Huyên không biết nên làm sao mới yêu thương bảo bối này cho đủ. Cuối cùng hắn không miễn cưỡng nàng nữa, để tùy nàng đứng lên.
Triệu Trụ Tử dẫn người mang hai thùng nước tắm tới, đổ nước nóng đã chuẩn bị từ lâu vào thùng, Trạm Liên sai Hỉ Phương đi lấy một thang thuốc an thần hòa vào thùng gỗ, xắn tay áo tự mình thử độ ấm: "Hơi nóng."
"Không sao."
Trạm Huyên vẫy người hầu lui ra, ngoại trừ áo lót trong thì trần truồng ngang nhiên bước vào thùng tắm trước mặt Trạm Liên, Trạm Liên thấy chỗ không nên nhìn, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Trạm Huyên cười không đứng đắn xoa gương mặt nhỏ của nàng: "Bây giờ mà vẫn còn ngại?"
"Quỷ đáng ghét." Trạm Liên hờn dỗi nói.
Trạm Huyên cười để lộ hàm răng trắng, cánh tay dài tùy ý khoát lên thành thùng nước tắm. Dưới người ngâm nước ấm, trước mặt lại là bảo bối động lòng người, không khác gì tiên cảnh chốn nhân gian, hắn thư thái khẽ rên một tiếng. Trạm Liên ở bên cạnh cầm chiếc lược gỗ cố sức vươn tới thùng nước tắm cao, dẫm lên một chiếc ghế nhỏ, rồi bảo Trạm Huyên cởi tóc, tự mình rửa mặt chải đầu cho hắn.
Trạm Huyên vẫn không muốn Trạm Liên làm việc của người hầu này, Trạm Liên lại nói: "Ca ca chinh chiến khổ cực, muội cam tâm tình nguyện hầu hạ huynh."
Trong lòng như được dòng nước dịu dàng lấp đầy, Trạm Huyên ngẩng đầu đối diện với nàng, đáy mắt ngập tràn nhu tình không chút che giấu.
Trạm Liên ngưng mắt nhìn Tam ca ca gần trong gang tấc thật lâu, đôi môi đỏ mọng không tự chủ cong lên, ngón tay day nhẹ thái dương hắn, một lòng thấp thỏm lo sợ cuối cùng cũng buông xuống được rồi, nàng ngốc nghếch cười thành tiếng.
Trạm Huyên hỏi nàng sao lại cười, Trạm Liên chỉ mỉm cười lắc đầu.
Nàng vén tay áo, cẩn thận dịu dàng giúp hắn gội mái tóc dài. Ngón tay nàng không nhẹ không mạnh gãi da đầu hắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen của hắn. Trạm Huyên được vô số nô tỳ trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh hầu hạ gội đầu, nhưng vẫn cảm thấy không người nào gội thoải mái như Liên Hoa Nhi của hắn. Nàng quả thật là nữ tử khéo tay nhất trên đời.
Trạm Liên gội cho hắn một lát, lên tiếng gọi người bên ngoài, Hỉ Phương Nhụy Nhi lập tức mang theo hai nô tỳ nhẹ nhàng bước vào. Trạm Liên dùng khăn vải bọc mái tóc dài lại, Hỉ Phương đem thùng gỗ đi, Nhụy Nhi lại đặt lên một chậu nước nóng mới, một nô tỳ cầm chiếc kim bạc nhúng vào chậu, kim bạc trong chậu trắng sáng, nước thuốc bốc hơi nóng nghi ngút. Nó pha từ cám gạo, bán hạ, trầm hương và gừng với nước sôi mà thành, dùng khăn lụa lọc bã lấy nước trong, là nước thuốc gội đầu Minh Đức đế thường dùng. Trạm Liên cho một chút long não xạ hương, dùng kim bạc khuấy đều, sau đó tinh tế xoa lên tóc hắn.
"Thoái mái không, muội có làm đau huynh không?"
"Không đau, rất thoải mái, Liên Hoa Nhi tuệ chất như lan."
Trạm Liên cười hắn, khóe môi cong lên.
Hỉ Phương thấy hai người nhu tình mật ý, trong lòng an tâm, nháy mắt với Nhụy Nhi, dẫn mọi người lui xuống.
Trạm Liên nhìn mái tóc dài đen nhánh trước giờ vẫn luôn mượt mà nay lại khô đi không ít, không khỏi đau lòng. Nàng cẩn thận xoa nước lên tóc hắn, đợi một lát rồi mới cầm gáo dội nước cho hắn: "À, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nguy hiểm, khiến cho huynh mất tích nhiều ngày, tâm hồn nhỏ bé của muội bị dọa hết hồn." Trong thư báo bình an chỉ viết tất cả đều mạnh khỏe, bảo nàng chớ lo lắng, những thứ khác không nói tới một chữ.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, không nói đến cũng được." Suy cho cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì, Trạm Huyên không muốn nói nhiều.
"Huynh chỉ nói với ta thôi." Nàng xoa bóp bả vai.
Trạm Huyên cưng chiều thở dài một tiếng, mới chậm rãi nói: "Trẫm dẫn quân liên tiếp truy kích Đan Yến Vương từ Lục Thanh tới Đại Hạ, Trạm Vũ Bác xảo quyệt như hồ ly, cài mật thám nằm vùng trong đại quân, lại có địa thế thuận lợi, bày mai phục hai bên núi Phượng Hoàng, trẫm nhất thời lơ là, tin lời mật thám, cho nên sa vào bẫy, lúc đó đá lớn từ hai bên lăn xuống, tên bay như mưa, tướng sĩ Đại Lương thương vong nặng nề, lúc đó trời tối, trẫm và mấy thuộc hạ trong lúc hỗn loạn dẫn đại quân rút lui, vì để tránh khỏi truy kích mới ẩn náu trong núi sâu."
Trạm Huyên chỉ nói qua, Trạm Liên lại kinh hãi run sợ. Nguy hiểm trước mắt, nếu sơ ý một chút, Tam ca ca đã...
"Tam ca ca, huynh bình an vô sự, thật là tốt quá!" Trạm Liên tựa đầu lên trán hắn, giọng nói cũng run rẩy.
Trạm Huyên đặt tay lên cổ nàng trấn an vuốt nhẹ: "Ngoan, không phải trẫm đã bình an trở về rồi sao, không cần sợ nữa!"
Trạm Liên yên lặng một lát, ổn định nhịp thở, nàng dán mặt lên gò má hắn, ghé vào tai hắn nói: "Nếu huynh xảy ra chuyện gì, muội cũng không muốn sống một mình nữa."
Trạm Huyên kích động, quay đầu tìm lấy môi nàng, hôn thật sâu.
Hai người môi lưỡi quấn quít muốn ngừng mà không được, Trạm Huyên khí huyết dâng trào lần nữa, đang định hỏi nàng có muốn tắm cùng hắn hay không, Triệu Trụ Tử lại ở bên ngoài nói: "Bệ hạ, vừa rồi lính truyền tin báo lại, buổi trưa đại quân sẽ đến ngoài thành."
Trạm Huyên đã nghe thấy, nhưng một lúc lâu mới miễn cưỡng rời khỏi đôi môi kiều diễm mềm mại, hắn vẫn kề lên miệng của nàng, một bên khẽ đáp một tiếng.
Gương mặt Trạm Liên đỏ bừng, hơi tránh khỏi: "Ca ca, tắm nhanh thôi, nước lạnh rồi, hôm nay trời hơi lạnh, để đại quân đợi lâu cũng không được."
Trạm Huyên cúi đầu, thở dài một tiếng: "Tiểu bảo bối, muội giúp trẫm tắm chỗ này." Nói xong hắn liền kéo tay Trạm Liên đến giữa hai chân.
Trạm Liên xấu hổ vội vàng rút tay lại, hờn dỗi ca ca không biết xấu hổ.
Trạm Huyên nhìn nàng, lửa nóng không giấu trong mắt.
Trạm Liên quay đầu lại cầm khăn tắm, mặt vẫn còn nóng, nàng lí nhí nói: "Hôm nay không được, ngày mai muội tắm giúp ca ca."
Vẻ mặt Trạm Huyên vốn uể oải nhất thời phấn chấn hẳn lên, như chuột thấy mỡ, hai mắt sáng lên: "Muội nói có thật không?" Chẳng lẽ đây là khổ tận cam lai?
Dung nhan kiều diễm đỏ bừng lên, Trạm Liên vẫn cắn môi khẽ gật đầu một cái.
Trạm Huyên cười toe toét.
Trạm Liên vốn dĩ còn thấy ngượng ngùng, thấy thế lại buồn cười, nàng nói: "Chớ để muộn giờ, mau tắm sạch sẽ rồi ra ngoài thôi, muội kỳ lưng giúp huynh."
Trạm Huyên thấy dáng vẻ kiều thê hiền lành của nàng, tim mềm nhũn ra, gật đầu nói được, nhưng mà thân thể bỗng nhiên giật nảy lên, nhớ tới điều gì, hắn lại nói: "Chớ để bẩn tay muội, kỳ lưng là chuyện cực nhọc, vẫn là gọi người kỳ giúp trẫm thì hơn."
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên: "Ca ca đừng xem thường muội, hôm nay muội rất khỏe mạnh, nhất định có thể tắm sạch sẽ cho Tam ca ca."
Nói xong nàng liền chạm vào bả vai cường tráng của hắn, Trạm Huyên nhất định không cho, khiến nàng chỉ sượt qua: "Được rồi, giữ sức chờ ban đêm hầu hạ trẫm, trẫm chỉ tắm qua một chút là được."
Trạm Liên có chút không hiểu: "Huynh ghét ta kỳ lưng cho huynh sao?"
"Ta đâu có ghét bỏ muội, tiểu bảo bối, trẫm sợ muội mệt mỏi thôi, muội cứ nằm trên giường, trẫm tắm một lát sẽ xong."
Trạm Liên nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, trầm ngâm hồi lâu mới lùi lại hai bước: "Vậy huynh tự tắm đi."
Trạm Huyên ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu cười khẽ. Hắn lấy khăn tắm trên mặt nước lau ngực, rồi lại lau hai cánh tay, đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì lập tức xoay người: "Liên Hoa Nhi." Hắn vừa nói vừa tự nhiên cầm khăn tắm kỳ lưng.
Trạm Liên híp mắt đáp lại, thoáng cái đi ra phía sau hắn, từ đêm qua đến giờ hắn cũng không gọi nàng kỳ lưng cho hắn, rốt cuộc là che giấu điều gì. Chỉ là vừa nhìn, nàng bỗng trợn trừng mắt.
Ngay chính giữa xương vai, có một vết sẹo rất rõ ràng! Vết thương mới xuất hiện trên tấm lưng vốn nhẵn nhụi rắn chắc trông cực kỳ dữ tợn.
"Đây là chuyện gì, sao lại có vết thương lớn như thế? Rõ ràng trong thư huynh nói không bị thương!" Trạm Liên nhìn thấy vết sẹo, chỉ cảm thấy tim như bị bóp chặt, không thể thở được.
"Haiz." Trạm Huyên biết không giấu được nữa, chỉ đành khai thật: "Chỉ là một mũi tên, bên trên có chút độc thôi.
Trạm Liên rùng mình hoảng sợ.
Trạm Huyên sợ Trạm Liên thấy vết sẹo xấu xí trong lòng lại khó chịu, vội vã tắm rửa, hắn vừa mặc y phục vừa quay lại trấn an: "Liên Hoa Nhi... haiz, muội đừng khóc, đừng khóc, đồ ngốc, chẳng phải trẫm đã không sao rồi sao... sao vẫn còn khóc, muội khóc còn khiến trẫm đau hơn lúc bị trúng mũi tên đó đấy, ngoan, đừng khóc, đừng khóc..."
Cuối cùng Trạm Liên cũng không kìm được nỗi lòng đè nén đã lâu, nhào vào lòng Trạm Huyên gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com