Tâm tư Trạm Liên rối bời, lên tiếng gọi người chuyển hướng đi về phía Bình Nam vương phủ.
Đi được nửa đường nàng mới nhớ ra vốn dĩ muốn bàn về nguyện vọng hòa ly của Đỗ Cốc Hương với Trạm Huyên, không ngờ lại quên sạch. Bây giờ tới đó e rằng sẽ bị nàng ấy trách cứ, nhưng Trạm Liên không có cách nào kiềm chế nỗi phức tạp trong lòng, vẫn đi thẳng tới vương phủ.
Đến cửa chính vương phủ, nàng cho người vào trước thông báo, còn bản thân vịn tay tỳ nữ xuống xe ngựa, lên bậc thềm thì thấy bóng dáng một nam tử cao lớn, hắn mày kiếm mắt sáng, mặc y phục xanh thẫm thông thường, khoác áo choàng đen, nhưng bị cụt một tay. Y phục của hắn không khác gì dân chúng bình thường, nhưng Trạm Liên lại có phần kinh ngạc.
Có thể rất nhiều người không biết hắn, nhưng Trạm Liên lại biết rất rõ.
Người này chính là tướng soái đã lâu không thấy, biểu huynh của Tam ca ca, Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu.
Khi hắn rảnh rỗi chỉ ở nhà, rất ít khi ra ngoài, quanh năm suốt tháng cũng không vào cung được mấy lần. Trạm Liên không muốn gặp gỡ hắn ở ngoài cửa Bình Nam vương phủ, chỉ là không biết hắn ăn mặc thế này, rốt cuộc là tới bái phỏng Diệp ca , hay là vô tình đi ngang qua?
Vốn là Hách Dương Diệu đứng lặng im bên cạnh vương phủ, nhìn Bình Nam vương phủ như có điều suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có người nhìn hắn, hắn quay đầu nhìn lại, đối diện với nữ tử xinh đẹp mặc áo choàng hồng ánh mắt dường như có chút kinh ngạc, hắn không đổi sắc mặt thu hồi ánh mắt, lại lơ đãng liếc nhìn vương phủ một cái, xoay người đi.
Trạm Liên hơi buồn bực.
Người hầu vương phủ nhận ra Trạm Liên, mời nàng đi về phía sảnh chính tiền viện, đồng thời sai người vào nội viện thông báo.
Trạm Liên ngồi ở chính đường, vừa mới uống một ngụm trà nóng nô tỳ dâng, đã có người từ sau cửa vén rèm đi đến, Trạm Liên nhìn lên, thấy người tới không phải là người nàng muốn gặp, mà là chủ nhân vương phủ Trạm Diệp. Theo sát bên cạnh hắn là thiếp thất Dương Liễu.
Nàng đứng dậy, bình thản nhìn Trạm Diệp, lại đưa mắt nhìn phía sau hắn, vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Bình Nam vương thấy thế hiểu ngay, khẽ cười nói: "Nội tử đột nhiên mắc phong hàn, không thích hợp gặp khách, vì vậy bảo tiểu vương ra ngoài thỉnh tội với Khang Nhạc công chúa, mong công chúa bỏ quá cho."
"Hôm trước ta thấy nàng ấy còn rất khỏe, sao đột nhiên lại bị bệnh?" Trạm Liên hoài nghi.
Mặt Trạm Diệp không đổi sắc: "Có lẽ là tự mình đến phủ công chúa nên bị phong hàn thôi."
Trạm Liên nghe ra lời bóng gió, đây là cố ý không cho các nàng gặp mặt.
"Nếu như vậy, ta đi thăm cô ấy."
"Đạ tạ ý tốt của công chúa, chỉ là nội tử cần tĩnh tâm điều dưỡng, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, tâm ý lần này của công chúa, tiểu vương nhận thay nội tử."
"Ta chỉ nhìn cô ấy một cái, như vậy ta mới yên tâm."
"Điện hạ yên tâm, vương phi tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe thôi." Dương Liễu nói.
Trạm Liên trừng mắt nhìn nàng ta: "Từ bao giờ đến lượt ngươi nói thay chủ tử rồi? " A Hương nói đúng, đám thiếp thất này thật chướng mắt.
Dương Liễu sợ rụt cổ lại, đáng thương nhìn Trạm Diệp.
Khóe môi Trạm Diệp giật giật. Rốt cuộc là hắn đã đốt nhầm cái hương nào đắc tội với thần tiên nào rồi, Khang Nhạc công chúa xuất thế ngang trời này cứ không ngừng đối đầu với hắn? Ở phủ công chúa ngăn hắn ở ngoài cửa, lại khiến cho vương phi cố ý đắc tội mẫu phi, không ngờ bây giờ chạy thẳng đến Bình Nam vương phủ của hắn, rõ ràng là muốn phá vỡ nhân duyên của phu thê bọn họ mà!
Vừa nghĩ như thế, mặc dù phía sau Khang Nhạc có chỗ dựa vững chắc là Minh Đức đế, Trạm Diệp cũng không thể giữ được sắc mặt tốt nữa: "Khang Nhạc công chúa, thiếp thất tiểu vương nói không sai, quả thực vương phi cần tĩnh dưỡng hai ngày mới khỏe, hôm nay xin người hãy quay về!"
Hành động cứng rắn lần này của Trạm Diệp khiến Trạm Liên nhớ lại những việc khó chịu bản thân đã trải qua ở Mạnh gia, khi đó nàng muốn vào cung gặp Tam ca ca, chẳng phải lúc đó bị Mạnh Quang Dã cưỡng ép nhốt trong viện không cho ra ngoài sao? Lần nhục nhã đó đến nay nàng còn nhớ rõ, e rằng A Hương cũng bị sỉ nhục như thế, Trạm Liên suy bụng ta ra bụng người, đâu còn bình tĩnh được nữa?
"Bình Nam vương thật kỳ lạ, vương phi chỉ bị mắc phong hàn, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe, vậy tại sao lại không thể gặp người khác? Ta chỉ nhìn một chút, nếu cô ấy bị bệnh, ta cũng tuyệt đối không tìm vương phủ yêu cầu cứu mạng!"
Người này đúng là mềm rắn không ăn, Trạm Diệp cũng giận: "Khang Nhạc công chúa, người chớ quên đây là Bình Nam quận vương phủ, không phải phủ công chúa của người, mặc dù người tới là khách, nhưng nếu người khăng khăng ngang ngược vô lý, vậy chớ trách tiểu vương vô lễ."
Hiển nhiên Trạm Diệp biết rõ vị trước mặt này là hoàng hậu tương lai, nhưng hiện giờ hắn có Minh Đức Đế sau lưng, nên có gan đối chọi với nàng gay gắt.
Nếu Trạm Liên là hạng người dễ bị đuổi đi như thế, Trạm Huyên cũng sẽ không đến nỗi luôn phải ngàn lừa vạn dỗ. Nàng bắt đầu bướng bỉnh, nói thẳng: "Bổn cung thấy vương phi không phải là bị bệnh, mà là vương gia ngươi giam lỏng thê tử nhà mình. Bổn cung cũng muốn hỏi xem, Đỗ Cốc Hương thân là Bình Nam quận vương phi, rốt cuộc là phạm phải tội lớn gì, mà ngay cả người khác cũng không được gặp? Hay là vương gia muốn ái thiếp diệt thê, định mượn bệnh tật loại bỏ Đỗ Cốc Hương, thiếp thất này sẽ thành chim nhỏ nép vào người ngươi?"
"Người... ăn nói bừa bãi!"
"Bổn cung có ăn nói bừa bãi hay không, có thể gọi Đỗ Cố Hương ra gặp mặt một lần phân rõ thật giả, nếu như bổn cung sai, bổn cung chắc chắn sẽ chuẩn bị đại lễ, đến nhà xin lỗi!"
Trên trán Trạm Diệp nổi gân xanh, quả nhiên vật họp theo loài, người phân theo nhóm! Vương phi nhà mình là người thế nào, thì có bạn bè như vậy! Bản thân hắn mới ở phòng thê tử tức giận đến nổ đom đóm mắt, lúc này lại bị người càng khó dây này làm tức giận đến choáng váng đầu óc.
Chẳng qua hắn chỉ nạp hai thiếp thất, rốt cuộc là phạm phải tội lớn tày trời gì, mà một ngày cũng không yên!
"Công chúa không khỏi quá tùy tiện rồi, bản vương nói vương phi bị bệnh thì chính là bị bệnh, còn có thể là giả hay sao? Người đâu, tiễn khách!"
"Nếu hôm nay bổn cung không gặp được Đỗ Cốc Hương, ai cũng đừng nghĩ bảo bổn cung đi!"
"Khang Nhạc công chúa, bản vương nể người là khách, người chớ đánh mất lễ độ của khách." Trạm Diệp đã nghiến răng nghiến lợi.
"Bình Nam quận vương, bổn cung nể ngươi là nam nhi trượng phu, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm khó tiểu nữ tử này phải không?" Trạm Liên không khoan nhượng.
Hai người giằng co không dứt, gia đinh vương phủ muốn tiến lên lại không dám, Mậu Nhất đứng ở hành lang sờ chuôi dao bất động như núi, dường như chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
Quản gia thấy không ổn, vội vàng đi mời lão vương gia và lão vương phi tới.
Nhất thời chủ tử lớn bé trong vương phủ đều tới đây, thấy vậy khuyên can, hai người đều nói không được, một người nhất định phải gặp, một người nhất định không cho gặp.
Lão vương phi kéo Trạm Diệp vào trong phòng: "Con à, Khang Nhạc công chúa bây giờ là tâm phúc trước điện, hoàng thượng thái phi đều thích nàng, sau này không biết thế nào, con vẫn chớ nên đắc tội nàng, chi bằng cho nàng đi gặp vương phi con một lát. Mặc dù vương phi con ồn ào, nhưng trước mặt người ngoài luôn biết đạo lý, nó sẽ không làm khó con với Khang Nhạc công chúa."
Trạm Diệp lại lắc đầu, hắn không khỏi có dự cảm, nếu để cho hai người họ gặp nhau lúc này, nhân duyên giữa hắn và phu nhân thực sự sẽ cắt đứt.
Lão vương phi thấy không được, lại ra ngoài khuyên Trạm Liên, nhưng Trạm Liên cũng ăn quả quyết tâm, nhất định phải gặp được Đỗ Cốc Hương mới
bằng lòng rời đi.
Lão vương gia tức giận vuốt chòm râu, giậm chân một cái, bảo bọn họ tiến cung tìm Minh Đức đế làm chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com