Trạm Liên theo Hồng cô cô bên người Mẫu phi dẫn vào An Bình Cung bên cạnh điện, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng gõ mõ. Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, vòng qua bình phong Quan Thế Âm bồ tát, chỉ thấy mẫu phi Thục Tịnh thái phi mặc y phục màu xám trắng mộc mạc ngồi tọa trên giường, một tay cầm phật châu, một tay gõ mõ, khuôn mặt so với trong trí nhớ già hơn nhiều.
Mũi Trạm Liên chua xót, lúc mẫu phi sinh ra nàng vừa qua xuân xanh, lúc rời đi cũng chỉ ngoài ba mươi, giờ nhìn già hơn mười tuổi! Không phải vì mình mất sớm mẫu phi cũng không đau xót, già như vậy!
Nỗi lòng của nàng rất nhiều, trước mặt Thục Tịnh thái phi quỳ thành kính, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể lặng lẽ dập đầu.
“Mau đứng lên.” Một giọng nói từ ái trước sau như một kêu đứng dậy.
Trạm Liên theo lời đứng dậy, đứng trước mặt Thục Tịnh thái phi, khẽ nhếch môi, ngây ngốc nhìn mẫu phi.
“Đứa nhỏ ngốc, nhìn con dập đầu kìa, trán bị dập đỏ rồi.” Thục Tịnh thái phi ngoắc tay gọi nàng tiến lên, mang theo nụ cười vỗ tay nàng.
Viền mắt Trạm Liên phát nóng, mặc dù từ nhỏ nàng được Tam ca ca nuôi nhiều hơn, nhưng người trước mặt là mẹ ruột nàng, mặc dù chung đụng ít, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm cốt nhục thân tình.
Thục Tịnh thái phi không biết người trước mặt là nữ nhi ruột thịt của mình, chỉ nghĩ là Toàn tứ tiểu thư bị kinh sợ, ôn nhu trấn an nói: “Bé ngoan, ai gia gọi con tiến cung không phải là muốn làm khó dễ con, đừng sợ.”
Trạm Liên ngẩng đầu nhìn, gật đầu. Nàng tất nhiên biết.
Thục Tịnh thái phi mỉm cười, bảo Hồng cô cô mang một cái ghế tới, đặt bên trái bà, bảo Trạm Liên ngồi xuống. Trạm Liên ngoan ngoãn ngồi.
Thục Tịnh thái phi đoan trang nhìn khuôn mặt Toàn Nhã Liên rất lâu, dịu dàng cùng nàng nói việc nhà, hỏi nàng bao nhiêu tuổi, tên tự là gì, bình thường hay đọc sách gì, Trạm Liên trả lời từng cái một, thái phi nghe xong rất vừa lòng, thưởng cho một chén canh mộc bách hợp nhĩ trắng đu đủ.
Trạm Liên không thích ăn bách hợp, lại không thích ăn đu đủ, trước kia Thục Tịnh thái phi nấu cho nàng ăn, bình thường nàng đều múc bách hợp và đu đủ ra ngoài, sau đó bắt Tam ca ca ăn, Tam ca ca không có ở đây, liền thưởng cho hầu gái ăn, hiện nay nàng chỉ có thể ở trước mặt thái phi, đem những thứ này ăn sạch - - thái phi ban cho không thể để còn lại.
Nhìn nàng ăn xong, Thục Tịnh thái phi cao hứng, bà nói: “Con thích ăn cái này, không giống Vĩnh Nhạc, không thích ăn bách hợp, cũng không thích ăn đu đủ, ta nấu cho nó ăn, nó chỉ thích ăn canh, ăn chút mộc nhĩ, sẽ mang bách hợp và đu đủ đưa cho hoàng thượng hoặc nô tỳ ăn, còn tưởng rằng ta không biết, ở trước mặt ta khen ngợi bách hợp và đu đủ ăn ngon.”
Trạm Liên sặc một cái, không nghĩ tới mẫu phi biết rõ tình hình.
Thái phi nói xong có chút hoài niệm, lại thấy thần thái Trạm Liên như vậy, sợ nàng cho rằng lời mình nói chứa đầy hàm ý, lại trấn an một câu.
Hai người nói một lúc, thái phi hỏi: “Bình thường con hay chơi cờ gì?”
Trạm Liên biết mẫu phi chỉ biết chơi cờ vây, nhẹ nhàng nói: “Cờ vây ạ.”
Thái phi nói: “Ai gia cũng thích cờ vây, nhưng mà tài đánh cờ không giỏi, nếu con không ngại, tiện bồi ai gia chơi.”
Vì thế Trạm Liên và Thục Tịnh thái phi chơi cờ một canh giờ, tài đánh cờ của Trạm Liên cao siêu, thái phi chơi cũng bình thường. Trạm Liên giống như lúc trước, vi để cho Thái phi tận hứng, cố ý đi sai nước, thường cân nhắc rất lâu, hơn nữa nàng vẫn nhịn không đem quân cờ thái phi bày ở giữa, một canh giờ tiếp, thật sự là sức cùng lực kiệt.
Bất chi bất giác hoàng hôn xuống phía tây, thái phi không lưu lại Trạm Liên, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười bảo người tiễn nàng xuất cung.
Trạm Liên tạm biệt mẫu phi không biết mình, ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Chỉ là vừa ra khỏi hoàng thành, mã xa lại dừng lại một lúc, hình như có người cản xe ngựa. Trạm Liên vén mành ra nhìn, đúng là Mạnh Quang Dã nói chuyện với mã xe và thái giám.
Chỉ thấy hắn nói hai câu với thái giám đánh xe, lại dắt ngựa đi tới trước xe, cách xe hỏi: “Tẩu tử có sao không?”
Trạm Liên vừa thấy hắn tới vốn là buông mành xuống, nghe hắn hỏi, tâm niệm vừa động, lại vén mành lên, lộ ra dung nhan hoàn hảo, “Ta không sao.”
Mạnh Quang Dã cúi người nhìn kỹ nàng một lúc, quả thực đúng như lời nàng nói, mới nhẹ nhàng thở ra, “Ta và tẩu tử cùng nhau hồi phủ thôi.”
Trạm Liên không biết hắn đợi ở cửa cung bao lâu, hơi cảm động, “Thế đa tạ nhị gia rồi.”
Mạnh Quang Dã đối mặt với đôi mắt kia, yết hầu cử động, gật đầu dời tầm mắt đứng thẳng người.
Trạm Liên xuất cung một canh giờ, Minh Đức Đế khó khăn lắm mới tránh thoát chuyện triều chính đi nhìn Thục Tịnh thái phi. Hắn không thường xuyên đến, nhưng nếu rảnh rỗi cũng thường tới. Thái phi ở trong cung đều thường vì hắn mà châm hồng trà, mỗi làn hoàng đế đến, Thái phi nhân cơ hội pha một bình trà ngon cho hắn.
Hôm nay Minh Đức Đế vẫn nhận được Thái phi trâm chà, cười tủm tỉm nói tiếng cảm ơn, đôi mắt liếc về phía bàn cờ chưa thu, thuận miệng nói: “Hôm nay thái phi có hứng thú, cùng người nào chơi cờ thế?”
Thục Tịnh thái phi pha ấm trà, cười gật đầu, “Hôm nay đột nhiên có hứng thú.”
Hoàng đế tưởng rằng người hầu hầu cờ, cũng không hỏi nhiều, nếm trà, tùy ý nhìn bàn cờ lộn xộn. Bàn cờ này rất loạn nhìn không ra được gì, nhưng mà trong đó không hiểu bàn cờ này làm Minh Đức Đế có chút không khỏe, trong lúc nhất thời không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.
Minh Đức Đế cùng nói chuyện phiếm với Thái phi, mắt vẫn không rời bàn cờ, tinh tế nghiên cứu ván cờ, cũng không thấy có chỗ nào cao thâm, Thái phi thấy mắt hắn cứ nhìn một chỗ, hỏi một câu, “Quan gia, có chỗ nào không thích hợp sao?”
Minh Đức Đế bỏ qua phiền muộn trong lòng, cười một cái nói: “Không sao, chỉ cảm thấy tài đánh cờ của Thái phi tốt hơn rồi.”
Mặt Thái phi giãn ra, “Vậy thì tốt rồi, ngày khác ai gia có thể cùng quan gia phân cao thấp rồi.”
Tài đánh cờ của Minh Đức Đế rất tinh xảo, ngay cả Trạm Liên cũng không phải là đối thủ, vì vậy nghe được Thái phi nói như thế, chỉ cười không đáp.
Hoàng đế cùng Thái phi nói chuyện phiếm một lúc, sau một chén trà nhỏ, bởi vì còn chính sự chưa giải quyết, bãi giá rời đi.
Nhưng mà sau khi ly khai Ninh An Cung, tâm tư của Minh Đức Đế vẫn ở trên bàn cờ, giống như có đầu mối gì đó quan trọng sang loáng mà mờ ảo ngay trước mắt, nhưng dĩ nhiên không nhìn ra. Loại cảm giác phiền muộn này làm người ta phiền lòng. Hoàng đế chau mày, ngẩng đầu một đàn chim nhạn bay trên bầu trời, bỗng nhiên trong đầu như có ngọn lửa cháy lên.
Trên bàn cờ quân đen…!
Bỗng nhiên Minh Đức Đế dừng bước, Thuận An đi phía sau suýt chút nữa va vào lưng vua.
“Bệ hạ?” Thuận An cúi người, nghi ngờ nhẹ kêu một tiếng.
Minh Đức Đế không để ý tới, dừng trong chốc lát, xoay người trở về An Bình Cung.
Hoàng đế vừa mới đi, Thục Tịnh thái phi còn chưa ngồi vững vàng lại nghe được bên ngoài kêu Ngự giá lâm, bà cứ nghĩ là tin bậy bạ, thấy Hồng cô cô vội vã vào điện bẩm báo mới biết là thật.
Bên này Hồng cô cô còn chưa dứt lời, long bào vàng chói đã thoáng hiện trước mắt, Thái phi đứng lên phúc kiến, cười khẽ hỏi hoàng đế vì sao lại đi vòng vèo vậy.
“Trẫm muốn uống trà Thái phi pha.” Minh Đức Đế khẽ cười, ánh mắt lại nhìn bàn cờ kia, mặc dù quân trắng cao thấp không đều, nhưng quân đen đều ở phía dưới trung tâm, không chếch đi chút nào!
Thái phi hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng rót chén trà mới cho hoàng đế.
Hoàng đế cầm chén nhỏ khắc hình con dơi khẽ nhấp một ngụm.
Trong phòng rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, Thái phi đang muốn tìm lời để nói, lại nghe Minh Đức Đế mở miệng trước, “Thái phi, trẫm càng nhìn càng cảm thấy ván cờ này của người rất thú vị, không biết hôm nay người đánh cờ với ai?”
Thục Tịnh thái phi sửng sốt, theo tầm mắt hắn nhìn về phía bàn cờ, hoàng đế khó hiểu nhìn ra cái gì trong ván cờ này.
“Cái này…” Thục Tịnh thái phi cho đòi Toàn Nhã Liên tiến cung có việc, vốn định hai ngày nữa sẽ nói với hoàng thượng, thấy hắn đột nhiên hỏi, lo lắng đáp, “Ai gia gọi một phu nhân bên ngoài cung đến bồi ai gia.”
Năm chữ phu nhân bên ngoài cung vừa nói ra, Minh Đức Đế nhất thời nghĩ tới một người, trong mắt hắn âm u, âm điệu cũng không thay đổi mấy, “Thái phi sao lại hăng hái như vậy, kêu người bên ngoài đến?”
“Haizz, chỉ là hứng thú trong chốc lát mà thôi!”
Hoàng đế thấy Thục Tịnh thái phi nói qua loa, cũng không truy vấn nữa. Hắn uống xong chén trà, lần nữa di giá.
Bước nhanh ra khỏi An Bình Cung, sắc mặt hoàng đế không thay đổi, trong mắt lại nổi lên bão táp, hắn ngoắc tay gọi Thuận An tiến lên, nhỏ giọng nói: “Đi xem hôm nay Thái phi gọi người nào tiến cung!”
---------------------------------------------------------------------------------------
Mạnh mẫu từ khi Trạm Liên bị tuyên vào cung, tâm thần bất định cầu thần phật, chỉ sợ nàng mang đến tai họa cho Mạnh gia. Thấy nhị nhi tử đưa Trạm Liên bình an vô sự về nhà, bà cũng không biết nên vui hay giận. Hỏi nàng rất nhiều lời, ác phụ chỉ nói hai chữ “Không sao”, tựa như nhiều chữ hơn bà sẽ ăn thịt. Nhị nhi cũng định nói ra cái gì đó, nhưng mà lúc này tuyên triệu là Thục Tịnh thái phi, không nói gì nữa, xoay người trở về viện mình.
Mạnh mẫu hỏi không được, báo cho đại nhi tử biết. Mạnh Quang Đào vừa nghe mẹ ruột Vĩnh Nhạc công chúa tuyên triệu, trong lòng sợ hãi, vội vàng phái người đi gọi Trạm Liên đến phòng hắn, muốn hỏi ra nguyên do, ai biết Trạm Liên ngay cả đi cũng không đi, không để trượng phu hắn vào mắt.
Mạnh Quang Đào đọc được trong sách phu nhân dịu dàng lương thiện phải ngoan ngoãn phục tùng lấy phu làm trời, không biết thế gian lại có ác phu như vậy, không nghe lời phu nói, tôn nghiêm mất hết, nhíu mày nghĩ gọi người trói ác phụ tới.
Mạnh mẫu suy nghĩ kĩ ngăn cản, bà nói: “Con à, hiện giờ trong cung nhiều người triệu, tạm thời không biết là phúc hay họa, nhỡ đâu chuyện này truyền đến tai hoàng hậu, sợ là không tốt.”
Mạnh Quang Đào thẹn quá hóa giận, trái cũng không được, phải cũng không được, hắn giống như bột mì bị chảo dầu dày vò, “Mẫu thân, ngay cả một phu nhân hài nhi cũng không làm gì được, còn có thể làm những việc mà nam tử làm được sao?”
Mạnh mẫu suy nghĩ một lúc lâu, cắn răng, vẫy lui hạ nhân, đến sát đầu giường đại nhi tử, nhỏ giọng nói: “Đại nhi tử, vi nương có một kế, chỉ sợ là con không muốn.”
“Mẫu thân mời nói.”
Mạnh mẫu nói: “Phu nhân gia, từ trước đến nay rất kỵ hai chữ trinh tiết, ngoại trừ kỹ nữ không biết xấu hổ, nữ nhi nhà đàng hoàng, không phải người nào cũng sẽ như vậy sao, đối với con sẽ quyết một lòng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com