Trạm Liên “haizzz” một tiếng.
Đỗ Cốc Hương vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trạm Liên cổ quái liếc mắt nhìn nàng, cười gượng hai tiếng lắc đầu.
Nàng vẫn nhớ rõ ban đầu khi nàng bảo Tam ca ca làm chủ gả A Hương cho Bình Nam vương, Tam ca ca cũng do dự một hồi, nói là có người khác cũng cầu thân Đỗ thị với hắn. Lúc đó nàng không để trong lòng, chỉ làm nũng bảo hắn không cần để ý tới. Bây giờ nghĩ lại, người đó chẳng lẽ chính là .... Cho nên, mục đích A Diệu ca ca tới đây...
Trong lòng Trạm Liên nghi ngờ, nhưng giờ phút này cũng không dám nhiều lời với Đỗ Cốc Hương, chỉ có cách vào cung hỏi rõ Tam ca ca trước, mới quay về nói sau.
Vì vậy Trạm Liên tùy tiện tìm cớ đuổi Đỗ Cốc Hương đi, còn mình thì vội vã ra ngoài giữa băng tuyết ngập trời.
Mình Đức đế vừa mới hạ triều chưa được bao lâu.
Có lẽ là hôm qua giết gà dọa khỉ có hiệu quả, hôm nay vào triều đám đại thần không một ai dám nhắc đến chuyện Liên Hoa Nhi xông vào Bình Nam vương phủ, ai cũng đều đem tâm điểm đặt lên chuyện hoàng tự.
Hiện nay đại hoàng huynh, tứ hoàng đệ đều đã chết, Trạm Vũ Bác mưu phản chạy trốn, Trạm Sí lại không có con trai, nhất mạch hoàng tộc chỉ còn lại thái tử Trạm Vũ Tu, không còn ai nữa. Hoàng tự suy kiệt như thế, quả thực cơ nghiệp Đại Lương không thể vững chắc, các đại thần đều dâng sớ thỉnh thiên tử sớm lập hậu, nạp nhiều hậu phi, duy trì huyết mạch hoàng thất.
Trạm Huyên cố ý hỏi bọn họ có gì ý kiến cho nhân tuyển hoàng hậu không, vì vậy Lương quý phi, Hiền phi, thậm chí Trần thị A Mặc đều được liệt kê, nhưng không ai nói tên Khang Nhạc công chúa.
Một trận sáng hôm qua, một trận lăn lộn buổi chiều, Trạm Huyên không tin không ai phát hiện địa vị đặc biệt của Liên Hoa Nhi. Đám người này đầy bụng tính toán cũng chỉ tính toán cho bản thân mà thôi.
Trạm Huyên thấy không có ai coi hắn và Liên Hoa Nhi là một đôi, buồn bực nghẹn ở cổ. Không nhịn được vẫy tay hạ triều, Thục Tĩnh thái phi thế mà lại đã chờ ở noãn các.
Tất nhiên Thuận An đã báo cáo cho chủ tử chuyện hôm qua Thái phi triệu Liên Hoa điện hạ từ lâu, Trạm Huyên biết được thái phi bắt Liên Hoa Nhi của hắn quỳ đã bất mãn, tuy là mẹ ruột, nhưng không khỏi có phần quá đáng.
Thục Tĩnh quý thái phi lại không biết suy nghĩ trong lòng Trạm Huyên, thấy hắn vẫn ôn hòa cung kính như trước kia.
Hôm nay Trạm Huyên dậy rất sớm, vốn định hạ triều nghỉ ngơi một giấc, trước mắt cũng chỉ đành lên tinh thần mời thái phi ngồi. Do một chút bất mãn cùng tinh thần uể oải, thái độ hắn khá lạnh nhạt, đi thẳng vào vấn đề hỏi bà có chuyện gì cầu kiến.
Thái phi vốn nghĩ từ từ dẫn dắt vào vấn đề, bị hỏi trắng ra như thế, trái lại không biết mở lời thế nào.
Trạm Huyên nói: "Nếu thái phi không có chuyện gì quan trọng, vậy hồi cung nghỉ ngơi đi, trẫm có thời gian, lại đi thăm Thái phi."
Thục Tĩnh thái phi vội hỏi: "Tất nhiên là ta có chuyện quan trọng mới đến cầu kiến bệ hạ."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thái phi nói: "Việc hôm qua ta nói với bệ hạ ở Ninh An cung, bị Khang Nhạc cắt ngang, cho nên hôm nay đến đây, muốn góp lời với bệ hạ, cũng thúc đẩy một giai thoại."
Trạm Huyên cụp mắt nhấp một ngụm trà đặc, biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Chuyện hôm qua Thái phi nói là chuyện gì?"
"Nhìn ta xem, nói thật không rõ ràng, bệ hạ bận quốc sự, tất nhiên là đã quên." Thái phi cười nói, ho nhẹ hai tiếng rồi nói tiếp: "Thái hậu lão nhân gia ra đi sớm, ta lại nhận được ưu ái của bệ hạ, nơi nào cũng được lễ kính như bệ hạ, trong lòng vẫn mang ơn, lại hoang mang, sợ có chỗ sai sót, thẹn với thái hậu nương nương đã quy tiên, hiện nay hậu cung liên tục có chuyện, tất cả hoàng hậu bị phế, bệ hạ lại chỉ có một người con trai, hậu cung thanh lãnh, trong lòng ta rất lo lắng, cũng không biết làm thế nào cho phải. Vừa khéo thấy bệ hạ mang Trần Mặc cô nương về, ta thấy nàng ấy đối nhân xử thế rất có phong thái, lại thêm thế gia Trần Đình Sinh đứng sau, như vậy tài mạo đủ cả, có lẽ là nhân tuyển thượng thừa cho hoàng hậu Đại Lương, bệ hạ... ý như thế nào?"
Trạm Huyên trầm mặc không nói.
Chiều hôm qua triệu Liên Hoa Nhi, nhưng không phải là vì trong lòng bà nghi ngờ? Bắt Liên Hoa Nhi quỳ xuống, hắn tưởng hai người có chút bất đồng, nhưng hôm nay lại nói trước mặt hắn lập Trần Mặc làm hậu...
"Những ngày qua trẫm cũng bận đến choáng váng, khiến thái phi bận tâm rồi, nhưng mà nhân tuyển hoàng hậu, trẫm đã sớm có định luận." Tất nhiên Liên Hoa Nhi trước mặt Thục Tĩnh thái phi không dám nhiều lời, nhưng hắn phải ngăn chặn chuyện bà lại trách cứ Liên Hoa Nhi lần nữa.
Thái phi biến sắc, miễn cưỡng cười nói: "Chẳng hay lòng bệ hạ hướng vào quý nữ nhà ai?"
Trạm Huyên liếc mắt nhìn Thục Tĩnh thái phi, trầm giọng kiên định nói: "Chính là Khang Nhạc."
"Nàng ta không được!" Thái phi nhất thời hô to: "Nàng ta tuyệt đối không được!"
Trạm Huyên híp mắt, nghiêm mặt quan sát vẻ mặt đại biến của Thái phi: "Tại sao?"
"Nàng, nàng ta thân đã hòa ly, sao có thể trở thành hoàng hậu một nước? Vả... vả lại nàng ta còn là nghĩa muội của bệ hạ!"
"Trẫm không quan tâm."
Thục Tĩnh quý thái phi nghe vậy run lên, chợt nhìn về phía hắn không cách nào nói tiếp.
Lòng Trạm Huyên trầm xuống.
"Bệ hạ, Khang Nhạc nó... tuyệt đối không thể trở thành hoàng hậu! Nó là, hai người... là huynh muội!" Giọng nói của thái phi run lên, nhưng lại cứng rắn hiếm thấy.
Trong mắt Trạm Huyên ánh lên vẻ phiền muộn, hắn đứng lên, nhìn thẳng vào thái phi, mạnh mẽ nói: "Trẫm đã quyết ý để Khang Nhạc công chúa trở thành hoàng hậu Đại Lương, tâm ý trẫm đã quyết, bất luận là ai, cũng tuyệt đối không thể thay đổi ý trẫm!"
Ngay khi Trạm Huyên và Thục Tĩnh thái phi tranh chấp, Trạm Liên đã vào cung, nhưng nàng không tới noãn các ngay, mà là tới thăm nơi tạm cư trong cung của Trần Mặc.
Trạm Liên là một người yêu ghét phân minh, mặc dù nàng vì Trạm Huyên nói muốn nạp Trần Mặc làm phi mà trong lòng không vui, nhưng nàng vẫn nhớ rõ bộ tộc Trần thị có ân cứu mạng Trạm Huyên. Đại ân này, nàng há có thể không tới cửa tạ ơn?
Nàng mang theo lễ vật tự mình chọn lựa, bước vào cung của Trần Mặc.
Khi Trạm Liên tới, Trần Mặc đang ở thư phòng đọc sách, cũng dặn cung nữ bất luận có chuyện gì cũng không được quấy rầy nàng. Cung nữ hầu hạ nàng ta nói với Trạm Liên, rồi định vào thư phòng gọi người, Trạm Liên lại gọi nàng ta lại, nói là bằng lòng chờ ở đây.
Vì vậy cung nữ dừng lại, bê tới cho Trạm Liên một chậu than. Trạm Liên ngồi ngay ngắn ở ghế nhắm mắt suy nghĩ.
Trong chính điện yên tĩnh, tiểu nha đầu theo Trần Mặc từ núi Phượng Hoàng đến trốn ở sau mành len lén quan sát Trạm Liên. Nàng ta vốn tưởng rằng tiểu thư nhà mình là nữ tử rực rỡ nhất trên đời này rồi, tất cả quý nữ ở ở đế đô này đều không có dung mạo và cẩm y hoa phục. Thế nhưng nhìn thấy vị Khang Nhạc công chúa này, tiểu nha đầu không khỏi khiếp sợ. Khí chất đầy mình này...
Trạm Liên đợi chừng một canh giờ, mới thấy Trần Mặc từ thư phòng đi ra. Nàng không có chút mất kiên nhẫn vì đợi lâu, mà là mỉm cười để Nhụy Nhi dâng đại lễ lên.
Trần Mặc nghi hoặc nhìn về phía hộp gấm đặt trên bàn: "Đây là..."
"Trần Mặc cô nương mở ra nhìn xem."
Trần Mặc theo lời mở ra, một mùi thơm của giấy mực xông vào mũi, trong hộp gấm là một chồng thư tịch rách nát.
Trạm Liên nói: "Đây là sách ta cất kỹ mấy năm nay, có quyển là bản lẻ, có quyển là bản dập, tuy là cẩn thận từng li từng tí, nhưng nhìn vẫn cũ, nếu Trần cô nương không chê, mong nhận lấy chút lễ mọn của ta, coi như đây là chút tâm ý nho nhỏ với quý phủ cứu bệ hạ."
Trạm Liên nói xong, nhưng những sách quý này tất cả đều là bảo bối của kẻ sĩ trong thiên hạ, có tan hết gia tài, cũng chỉ cần xem một chút đã cảm thấy mỹ mãn, trước kia Vĩnh Lạc qua đời, từng đặc biệt dặn Trạm Huyên đừng đem những quyển sách này chôn cùng nàng. Nàng hiểu ở đây đó mới là vật báu vô giá.
Ánh mắt Trần Mặc lóe lên, vẻ mặt cũng không kinh ngạc như Trạm Liên nghĩ, nàng ta cầm mấy quyển lên nhẹ nhàng giở ra xem, đột nhiên hơi biến sắc, sau đó thản nhiên để lại chỗ cũ, đóng nắp hộp lại.
Trạm Liên không hiểu ý đồ của nàng ta.
Trần Mặc nói: "Hóa ra công chúa điện hạ vẫn còn quan điểm gia học."
Trạm Liên cười nói: "Sách ta đọc là Tạp Gia, phàm là có, ta đều thích xem."
"Chẳng lẽ công chúa không biết pháp gia và nhất phái đạo nghĩa Thanh Thành ta không hợp nhau?"
"Ta đây cũng có biết một chút, nhưng học pháp gia, bên trong quả thực cũng có nhiều thứ làm người ta kính nể, Trần Mặc cô nương không ngại nhìn xem."
Trần Mặc nhếch môi: "Đa tạ ý tốt của công chúa, chỉ là thực không dám giấu, Trần Mặc ngoài học phái bản môn ra, rất ít khi xem những chữ như vậy, tinh túy tổ phụ để lại Trần Mặc còn nghiên cứu không ra, đâu còn có bản lĩnh xem dăm ba câu tạp gia ?"
Ý tốt bị phớt lờ, Trạm Liên có hơi ảo não, nhưng nàng bình thản nói: "Lời ấy của Trần cô nương sai rồi, theo ý ta, thiên hạ học thuật ai cũng có điểm mạnh riêng, cố gắng góp nhặt lại, có thể lập sự nghiệp sáng chói khác."
Trần Mặc cười mà không nói, chỉ là nụ cười kia có phần lơ đãng.
Trạm Liên thấy thế cụt hứng, sai người cẩn thận lấy hộp gấm về: "Là ta sơ suất, Trần cô nương đã không hài lòng với lễ vật này, ngày khác ta lại mang vàng bạc châu báu đến."
"Công chúa hà tất đa lễ, người đọc sách bọn ta trước giờ đều coi tiền tài như không, công chúa đưa tới, Trần Mặc cũng đặt ở cuối giường khiến nó mốc meo." Trần Mặc nói thẳng: "Huống hồ sau này bệ hạ đã là hôn phu của Trần Mặc, cứu ngài cũng là chuyện đương nhiên."
Tai Trạm Liên khẽ động, nói: "Ta tới gặp cô, một phần cũng là vì chuyện này... Trần cô nương, cô cư trú nơi sơn dã đã lâu, vừa học phú ngũ xa1, vì sao lại bằng lòng vào cung làm phi? Trong cung quy củ nhiều, cô ở đây chẳng phải không được tự nhiên so với dân gian sao?"
Trần Mặc nói: "Trần Mặc tự có đạo lý."
"Đạo lý gì?" Trạm Liên truy hỏi.
Trần Mặc ngừng lại, cúi đầu nói: "Thứ cho ta không tiện nói."
Trạm Liên không làm được gì, không cam lòng, nàng chỉ im lặng chốc lát lại nói: "Trần cô nương, ta kính trọng quý phủ là ân nhân cứu mạng bệ hạ, cô có nguyện vọng gì ta đều có thể tận lực làm, chỉ là có một chuyện, ta muốn thương lượng với cô."
"Điện hạ mời nói."
Trạm Liên nói: "Cô cũng biết, ta sắp được phong làm hoàng hậu Đại Lương, nhưng mà gần đây ta mới phát hiện bản thân không độ lượng rộng rãi với người khác. Ta nghĩ Trần cô nương là một người cao ngạo, sau này có thể cũng không cam lòng dưới người khác."
Nét mặt Trần Mặc gợn sóng không sợ hãi: "Ý của công chúa là..."
"Trần cô nương có bằng lòng quay về dân gian, từ nay về sau núi cao sông dài không?"
Trần Mặc không nói gì, Trạm Liên lại nói tiếp: "Trần cô nương, ta cũng không phải làm khó cô, cũng không định gặp cô, chính là vì ta coi trọng cô, mới thật lòng hỏi cô một câu... Nếu cô không bằng lòng quay về, ta giúp cô tìm một hoàng thân quốc thích, làm vương phi chính thê được không?"
Cung tỳ hầu hạ Trần Mặc đứng ở cửa đều thầm giật mình, lén lút liếc nhìn nhau.
Trần Mặc cũng không quá lo lắng, nàng ta thẳng thắn từ chối: "Đa tạ ý tốt của điện hạ, chỉ là Trần Mặc đã quyết tâm ở lại trong cung, xin công chúa hãy thành toàn."
Trạm Liên quan sát nàng ta một lúc lâu, trong lòng tự nhủ người này là ân nhân, nhưng lại không nén được xúc động muốn đuổi nàng ta đi. Nàng nhếch miệng, sợ trong cơn tức giận đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, âm thầm hít một hơi, sau đó mới nói: "Ta biết lời ta nói có chút đường đột, nhưng mong Trần cô nương suy nghĩ lại xem..."
"Tâm ý Trần Mặc đã quyết, mong công chúa thành toàn." Trần Mặc nói lại lần nữa.
Trạm Liên có chút không nhịn được muốn giết nàng ta. Nghe lời nói chắc chắn này của nàng ta, nghĩ lại cảnh tượng nàng ta và Trạm Huyên cởi áo, lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên.
Nàng vốn muốn tự mình khuyên giải Trần Mặc, vậy mà lại khó như vậy, ai ngờ nữ tử Trần gia bất luận học thuật hay tính tình cũng biến ảo khôn lường, khiến cho nàng rất tức giận.
Trạm Liên nén lửa giận đứng dậy cáo từ.
Trần Mặc cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn. Đợi sau khi Trạm Liên đi, tiểu nha đầu thiếp thân của nàng ta mới tiến lên, bất an nói rằng: "Tiểu thư, người biết Khang Nhạc công chúa sắp trở thành hoàng hậu, tại sao còn đắc tội nàng? Ngộ nhỡ sau này nàng ta làm hậu người làm phi, nàng ta âm thầm giở thủ đoạn với người, vậy phải làm thế nào? Chi bằng chúng ta... vẫn nên đi thôi!"
Trần Mặc trách mắng: "Ta tiến cung làm phi, là vì phát triển học phái Thanh Thành ta, chỉ có thỉnh thoảng ở bên cạnh bệ hạ chỉ điểm, bệ hạ mới có thể thực sự biết chỗ tốt của học phái Thanh Thành, nếu ta bỏ dở giữa chừng, ta tới đây còn có ý nghĩa gì?"
"Nhưng mà... hậu cung này không giống ở nhà, em sợ..."
"Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi đã quên, Trần gia có ơn cứu mạng đương kim thiên tử, có bệ hạ che chở, còn ai dám gây bất lợi với ta?" Trần Mặc nói tiếp: "Huống hồ..."
Huống hồ đế vương trẻ tuổi, ai lại không ái mộ?
1. 学富五车 – học phú ngũ xa. "五车" nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử "惠施多方,其书五车。"- "Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com