Trạm Liên cũng nhìn về phía Đỗ Cốc Hương.
Môi Đỗ Cốc Hương hơi run, hít sâu một hơi. Lát sau, nàng ta thong thả nói: "Thiếp thân thực sự có chút không khỏe..."
Lão quận vương và vương phi cuối cùng cũng thở ra một hơi, Phương Hoa quận chúa nhe răng trợn mắt với Trạm Liên, như thề rằng nhất định phải bảo ca ca cho nàng đẹp mặt!
Ngay lúc vương phủ hết thảy đang rất yên tâm, Đỗ Cốc Hương lại nói: "Chỉ là thân thể không khỏe, nhưng thiếp thân đúng là không tiện gặp khách, quận vương cũng là lo lắng qua độ, chuyện bé xé ra to rồi."
Trạm Liên hận đến mức không thể lườm nàng ấy một cái, đều đã thành cái vẻ gì rồi, vẫn lưu luyến Bình Nam vương.
Đỗ Cốc Hương cười khổ một tiếng.
Lão vương phi không vui khi nghe con dâu nói vậy về trượng phu trước kẻ ngoài, lão quận vương nói: "Xem ra chỉ là hiểu lầm, lại làm lớn chuyện như vậy. Khang Nhạc công chúa, lão phu lấy cái thân già này, muốn nói một câu với người, người làm thế này, cũng nên để lại đường lùi, đừng già néo đứt dây!"
Trạm Liên lần này cường thế thực sự chọc giận lão quận vương, ông tự thấy Bình Nam vương nuốt không trôi cục tức này, huống hồ là nha đầu nhãi ranh kia sinh sự trước, ông cũng không tin thanh danh mấy đời Bình Nam vương phủ trung lương không thể đòi lại một chữ lý.
Vị Khang Nhạc công chúa này, sợ là không xong rồi!
Trạm Liên nghe lão quận vương nói lời dọa nạt, nhưng chẳng để tâm, nàng lạnh nhạt nói: "Đa tạ quận vương nhắc nhở." Nói xong nàng ngẩng đầu về phía Đỗ Cốc Hương, "Ta vốn muốn đưa cô tới phủ nghỉ lại, cô có muốn đi không?"
Đỗ Cốc Hương không chút do dự, "Tất nhiên là đi."
Lão vương phi nghe xong liền trợn mắt, "Con không điều dưỡng trong nhà, còn đi đâu?"
Đỗ Cốc Hương hôm nay rõ ràng muốn theo Trạm Liên, cắt đứt hoàn toàn với Bình Nam vương phủ, nàng trước đây còn chút vương vấn không nỡ, nhưng thêm sự sỉ nhục hôm nay của Trạm Diệp, nàng đã nổi quyết tâm, không may mảy lưu luyến nữa.
Nàng thẳng người, lạnh nhạt nhìn cha mẹ chồng và em chồng, "Thiếp thân mang bệnh, e là phải tới phủ công chúa mới điều dưỡng thật tốt, phiền cha mẹ báo cho phu quân một tiếng, nói rằng Đỗ thị đã đi rồi. " Nói xong, nàng thong thả xách váy, vô cùng đoan trang hành lễ.
Lão vương phi hiểu ý, thiếu chút nữa ngất xỉu. Nhà bà lại có, nhà bà lại có đứa con dâu ăn cây táo rào cây sung như vậy!
Lão quận vương nhíu mày, "con dâu, nếu con muốn đi, không ai ngăn cản cả." Ông hừ mấy tiếng, phủi tay áo rời đi.
Đỗ Cốc Hương thấy bố chồng tức giận mà đi, biết mình không còn đường lui. Nàng nặng nề thở một cái, lại nhìn người sắp thành mẹ chồng và em chồng cũ, quay đầu mỉm cười với Trạm Liên, "Chúng ta đi thôi."
Trạm Liên gật đầu, bây giờ nàng hoàn toàn hiểu được lựa chọn của tỉ muội mình.
Quân đã vô tình thì ta sẽ buông.
Trạm Liên dẫn Đỗ Cốc Hương lên xe ngựa, lại người ngựa nườm nượm trở về phủ công chúa như lúc đến. Không bao lâu sau, chuyện Khang Lạc công chúa đại náo Bình Nam vương phủ, đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Kẻ hầu vương phủ rốt cuộc đã thấy chủ nhân uống say ngà ngà ở quán rượu, vốn hôm nay Trạm Diệp muốn thả lỏng tâm tư buồn bực, nghe khúc đàn ca, nhưng vừa nghe xong lời của kẻ hầu, khuôn mặt tức giận lật tung bàn rượu.
Hắn chạy về vương phủ, quả nhiên vương phi gan lớn tày trời vốn đã đi lâu rồi, xiêm y trang sức nàng thường dùng đều không thấy, có thể thấy được đã trù tính lâu!
Lão vương phi và Phương Hoa nghe thấy hắn về, cố ý thêm mắm dặm muối nói một hồi, Trạm Diệp giận không kiềm được, thề rằng sau khi bắt người về, sẽ giáo huấn nàng một trận!
Lão vương phi lại muốn con mình nhân dịp này mà bỏ đi chính thê không quan tâm nhà cửa đó.
Trạm Diệp căng mặt, rõ ràng vô cùng tức tối, nhưng không trả lời mẫu thân. Hắn lập tức thay triều phục, sai người chuẩn bị xe ngựa vào cung. Hắn dù đang nóng, nhưng biết giờ tới phủ công chúa là không được, Khang Nhạc công chúa vô pháp vô thiên nếu đã dám tới vương phủ cường đạo, tất nhiên không sợ hắn tới phủ công chúa đòi người. Tốt hơn việc đi cãi lý với nàng ta, chi bằng bảo bệ hạ cũng đã bị nàng ta ngỗ nghịch thu phục nàng ta.
Trạm Huyên đang nghị sự quan trọng, nghe báo Bình Nam vương lại tới cầu kiến, không khỏi nhíu mày. Vừa vì chuyện của hắn, Trạm Huyên đã nóng nảy với Liên Hoa nhi, bây giờ hắn vẫn còn lo lắng, Bình Nam vương lại chạy đến, xem ra chẳng tốt đẹp gì. Chuyện của hai người họ, không tự đóng cửa giải quyết, lại còn phải dính vào hắn, bảo hắn tự nhiên làm bảo bối mất vui.
Nghĩ tới đây, Trạm Huyên không gặp. Thuận An ra ngoài truyền chỉ, hồi sau lại vội vã mà vào, khom người nói vài câu với Trạm Huyên, Trạm Huyên đứng dậy, sắc mặt thay đổi hẳn.
Thần tử vốn đang ngồi vội đứng dậy cả, ai ai cũng thắc mắc. Thấy bệ hạ hoảng loạn vậy, ắt là chuyện lớn không xong rồi?
Trạm Huyên bực bội xua các đại thân đang nhìn nhau lui xuống, truyền Bình Nam vương vào, không chờ Trạm Diệp lên tiếng, hắn đã hỏi: "Khang Nhạc công chúa thực sự tới vương phủ đòi người?"
Sắc mặt Trạm Diệp cũng khó coi, "Bệ hạ, thật sự là vậy! Nếu ngài nghi ngờ, bách tính đế đô đều có thể làm chứng cho thần!"
Trán của Trạm Huyên lại thấy đau nhức.
Liên Hoa nhi ngoan thuận với hắn lâu quá rồi, hắn lại càng đắc ý, quên cái sự ngang ngạnh của nàng. Nếu không thể thuyết phục nàng, thì chuyện nàng đã nghĩ, hắn sao mà chế ngự được? nàng vốn đứng về phía Đỗ thị, hắn cũng không giải thích ra hồn, chỉ dăm ba câu đã đả kích nàng, chẳng phải khiến nàng bất bình sao? Có điều chốc lát, nàng đã làm ra chuyện lớn vậy...rõ ràng là liên quan việc lập hậu!
"Bệ hạ, Khang Nhạc công chúa này được sủng mà kiêu, coi thường kẻ khác quá, nàng ta làm vậy, bảo thần và thể diện Bình Nam vương phủ để đâu, từ nay về sau thần sao dám nhìn mặt ai? Mong bệ hạ đòi lại công đạo cho thần!" Nếu người này mà là đương kim hoàng hậu, thì đúng là yêu hậu!
Tram Huyên lại trợn mắt giận dữ nhìn hắn, "Im miệng!" Bây giờ hơi đâu hắn quản chuyện người khác! Liên Hoa nhi mặc kệ không quản, chẳng phải do vô cùng tức giận sao? Hắn phải vừa dỗ nàng, vừa lấp đi chỉ trích của chúng dân, thay nàng lấy lại thể diện...Nghĩ vậy đã thấy đau đầu, cũng không biết cái nào phiền hơn.
Trạm Diệp sửng sốt. Phản ứng của bệ hạ...chính là...hối hận?
Trạm Huyên đi lại mấy hồi trong thư phòng, lại bảo Trạm Diệp kể lại cho hắn tỉ mỉ một lần, nghe xong càng thở dài tuyệt vọng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thuận An, "Ngươi bảo làm sao?"
Thuận An chùi cái trán không chút mồ hôi nào, "Chuyện này...nô tài chịu thôi." Ông biết Liên Hoa điện hạ khó chiều thế nào!
"Đúng là vô dụng!" Trạm Huyên mắng.
Thuận An liên tục đáp, "Vâng, vâng."
Ánh mắt khó tin của Trạm Diệp đảo qua hai chủ tớ này, đây, đây rốt cuộc là sao? Tội nhỏ là khi quân, tội lớn là trái lệnh, không trảm đã là khai ân rồi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com