Trạm Liên nghe xong, gật đầu qua loa. Nàng cúi đầu khẽ vuốt tách nước nóng trầm mặc không nói.
Trong phòng không khỏi yên tĩnh một lát, Trạm Liên ngẩng đầu lên, nhìn qua hai người một lượt, "Vừa rồi ta nghe xong vương phi và A Na sứ giả nói, ta cũng có mấy lời, không biết hai vị có muốn nghe?"
An Tấn vương phi và A Na nhìn nhau một cái, "Mời nói."
Trạm Liên nói: "Ta thấy là, Đan Yến quốc cũng không có thành ý kết giao."
A Na vừa nghe, theo bản năng dùng ngôn ngữ Đan Yến phản bác một câu, "Không!"
Trạm Liên nhìn về phía nàng ta, "A Na sứ giả, ở Đại Lương ta, cũng không phải bà mối tới cửa làm mối, nữ nhi nhà người đều phải đồng ý, có thể là nữ nhi chán ghét nốt ruồi trên mặt binh lính, hoặc là nữ nhi ghét nam tử có chút đất ruộng, cũng có thể đã được hứa gả từ lâu...Nếu như chiếu theo ý của quý quốc, chẳng phải là binh sĩ Đại Lương một khi cầu thân không được, liền đánh nhau một mất một còn với nhà gái?"
A Na nghe vậy ngẩn người.
An Tấn vương phi nói: "Hai nước thông hôn, tất nhiên so với thành hôn của bách tính khác xa nhau."
"Tuy không giống, nhưng đạo lý là một, bệ hạ từ chối cầu thân của Đan Yến, tất nhiên có đạo lý của người, nếu Dân Yến vương vì vậy dấy lên ngọn lửa chiến tranh về phía Đại Lương, chỉ sợ trong lòng hắn chưa từng có ý hòa thuận bang giao với Đại Lương, công chúa dù gả đi, chẳng qua chỉ vài năm ngắn ngủi, mười mấy năm, biết đâu có ngày, hắn ra lệnh cho tử tôn có dòng máu Đại Lương ta tới tấn công lãnh thổ Đại Lương, vậy thực là chuyện cười."
"Việc này..."
A Na lo lắng dùng tiếng Đan Yến nói một hồi, đại khái là Đan Yến vương trong lòng mong hai nước hòa hảo, chỉ có những đại thần hiếu chiến liên tục gièm pha, cho nên công chúa gả đi mới chặn được miệng đời.
Trạm Liên nói: "Nhất quốc chi quân như ở đây nói đại sự còn không nổi, kể chi thành ý? Nước láng giềng Nam Nhiếp của Đại Lương, bao năm qua, chưa từng kết thân với Đại Lương, vẫn có thể tồn tại hòa bình như cũ, chỉ vì quốc chủ trong lòng không muốn chiến. A Na sứ giả, thiên tử Đại Lương ta kim khẩu đã mở, nói một không nói hai, người không cho, chính là không cho. Lãng phí sức lực ở chỗ ta, còn không bằng về nước thuyết phục quốc chủ Đan Yến của ngươi."
An Tấn vương phi quát một tiếng kêu ngừng, "Khang Lạc công chúa!"
Trạm Liên sai người mời A Na tạm lui, A Na do dự lùi đi, An Tấn vương phi nói: "Người có biết lời người đây vừa nói, bị A Na nói lại cho An Tấn vương nghe, sẽ gây bao nhiêu phong ba?"
Trạm Liên nói: "Ta đây căm ghét kiểu gây chiến với nước láng giềng, trong bụng mang ý đồ xấu. Bọn họ nói vậy, cầu thân không thành thì trở mặt, hẳn là cho rằng Đại Lương dễ bắt nạt khinh khi? May là lời này còn chưa từng bị tam hoàng huynh nghe được, nếu như người biết rồi, sợ là lập tức gọi binh đánh Đan Yến rồi."
"Khang Lạc công chúa, người coi đánh trận là trò đùa? Một khí khói súng nổi lên bốn phía, khổ sở là con dân Đại Lương!"
Trạm Liên nghiêm mặt nói: "Ta tất nhiên biết chiến tranh không phải trò đùa, bây giờ Đại Lương nghỉ ngơi hồi sức, nước cường binh tráng, trái lại Đan Yến, nội loạn vừa xong, tân vương đăng cơ, nguyên khí tất nhiên đại thương, lúc này cầu thân với Đại Lương, e là cũng mang ý nghĩ lợi dụng Đại Lương để ổn định chính trị. Mặc dù lần này cầu thân không thành, Đan Yến vương ghi hận trong lòng, mưu toan trả thù thì cũng là việc của mấy năm sau rồi. Đến lúc bọn họ khôi phục nguyên khí, Đại Lương đã thêm lên một tầng, bọn họ muốn mượn chuyện cũ dấy binh, còn phải cân nhắc mấy phần!" Nàng ngừng lại, "Vương phi, ta cũng không muốn sinh linh đồ thán, nhưng loại kết giao nửa vời này, ngược lại còn thể hiện Đại Lương yếu mềm, nhìn qua sử sách, chỉ có kẻ mạnh mới có thể nói ra hai chữ hòa bình, Đan Yến quốc đó còn chưa xứng!"
Vừa tiễn đi An Tấn vương phi và A Na thần sắc hỗn loạn, Thuận An đã dẫn người tới.
"Điện hạ, bệ hạ thấy tuyết rơi, sợ người lạnh, vội vã hô nô tài mang tới áo choàng cho người," Thuận An cười với Trạm Liên sai hai thái giám mở một cái áo choàng gấm lông bạch hồ có lót lông chim hồng, "Cái áo choàng này là hôm qua vừa làm xong, nội bộ dùng tất thảy đều là da ở nách của bạch hồ, là chỗ ấm áp nhất."
Trạm Liên cười khẽ, nhìn một chút lại chẳng cảm động gì, "Bây giờ mới rơi có nửa ngày tuyết nhỏ, đâu cần phải áo khoác dày đến thế?"
"Ôi, bệ hạ không phải sợ tuyết mãi không dừng, điện hạ người không phải cần dùng hay sao? Điện hạ có muốn vào cung tạ ân, nô tài đi cùng người hồi cung nhé?"
Hôm nay là phải tiến cung rồi, xem ra tam ca là sợ nàng thấy tuyết rơi thì lười không chịu tiến cung, lại sai tiểu công công tới đón rồi.
"Này tiểu công công ngươi ngồi một lát, uống chén rượu nóng, ta đi đổi xiêm y."
"Vâng ạ, tạ ơn điện hạ quan tâm, điện hạ tiện thể mặc áo choàng mới cho bệ hạ nhìn một cái."
"Ta không thèm mặc, mới có chút tuyết cần gì mặc, tự nhiên làm trò cười cho người khác." Trạm Liên chun mũi, gọi Hỉ Phương đem áo choàng hồng đào cẩn thận cất đi, bản thân thì xoay người vào thay thường phục.
Trạm Liên vào cung, không đi Thái Lai trai, mà theo Thuận An công công đến phòng sưởi ấm của Càn Nguyên điện cách Hạm Đạm cung rất gần, Minh Đức Đế thích duyệt tấu chương ở đây khi mùa đông.
Nghe thấy Trạm Liên tới, Trạm Huyên cười đi ra đón, nháy mắt là thấy Trạm Liên khoác áo choàng sa hồng thẫm viền lông hồ ly, da trắng còn hơn cả tuyết, hồng bào như lửa, thực không biết là tiên trên trời, hay là yêu tinh.
Trạm Huyên vốn bị sắc đẹp mê hoặc, Trạm Liên đi tới trước mặt, mang tới chút hơi lạnh ở ngoài, khiến hắn nhíu lông mày, hắn nắm lấy một cái tay nhỏ bé của nàng, "Muội sao mặc mỏng thế này, trẫm bảo người đem áo khoác tới cũng không mặc, ủ tay cũng không mang, nếu bị cảm thì phải làm sao?"
Hắn vừa nói, vừa đưa hai tay bao lấy tay nhỏ của nàng, khẽ hà hơi xua đôi tay nhỏ mang chút hơi lạnh cho nàng.
"Bên ngoài trời không lạnh, nào phải mặc áo khoác? Thường nói tuyết rơi không lạnh tuyết tan mới lạnh, ca ca việc này cũng không biết."
"Vâng vâng vâng, chỉ muội là biết nhiều." Trạm Huyên gẩy cái mũi nhỏ của nàng, sủng ái tháo áo choàng xuống cho nàng, nắm tay nàng cùng đi vào nội điện.
Tần tài nhân cùng nô tỳ ở trong phòng sưởi đồng loạt đi ra theo hoàng đế, thấy hai người đi vào nhưng không theo vào, đây đã là quy củ bất thành văn, chỉ cần Khang Lạc điện hạ tới, bệ hạ đều sẽ sai họ rời đi một lúc, sau đó mới gọi họ vào hầu hạ.
Trạm Liên vừa vào nội điện, còn chưa vững chân, trước mắt hiện lên một cái bóng, bất chợt đôi môi mình đã bị bờ môi mang nụ cười dịu dàng hôn trọn.
Nàng mới từ trời tuyết rơi bên ngoài đi vào, trên môi còn dính những tia nước mát mẻ, kề sát bờ môi nóng rực đã xua đi hết thảy vị lạnh cho nàng, Trạm Liên khẽ than một tiếng, ngửa đầu nhắm hai mắt. Mỗi lần nàng tới, tam ca chung quy luôn phải hôn nàng hồi lâu.
Hôn môi mới đầu mềm mỏng, theo hô hấp của hai người dần nặng nề, bờ môi triền miên cũng càng lúc càng làm càn, lưỡi to thăm dò vào bên trong bờ môi như mật chậm rãi quấy phá bừa bãi, khi thì cuốn lấy lưỡi mềm mỏ mút vào rồi liếm quanh, khi thì thâm nhập sâu trong để ngậm mút, Trạm Liên mỗi lần đều thấy ngược ngùng, nhưng trong đáy lòng cũng lại thấy...thoải mái.
Tiếng hôn hít chụt chụt vang lên ở khắp điện, khiến khí tức giữa hai người càng thêm nóng rực, Trạm Huyên vừa hôn nàng, vừa ôm nàng đi về phía giường ấm, hắn đưa tay đặt nàng ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống gương mặt nàng hôn sâu một hồi, Trạm Liên khí tức không thông, hắn tạm thời buông tha làn môi đỏ dính nước bọt của mình, dán vào mặt nàng hôn lên từng tấc, từ lông mày, khóe mắt, gò má, vành tai, cái cằm nhọn, hắn không buông tha chỗ nào.
"Tam ca ca..." Trạm Liên yêu kiều kêu lên, lại bị hắn thuận thế dùng miệng ngăn môi lại.
Hai người bất tri bất giác ngã xuống giường, tay Trạm Huyên thuận thế trượt xuống, đặt lên bộ ngực mềm dưới áo nàng.
"Đừng mà." Trạm Liên từ trong sương mù thức tỉnh, quen được hắn hôn rồi, vẫn chưa quen chuyện khác, nàng sợ hắn lại cởi xiêm y của nàng, giật mình một cái rụt người, trở mình không cho hắn tiếp tục.
Mê trận của Trạm Huyên lại thất bại mà kết thúc lần nữa, hắn chán chường ngã xuống cạnh nàng, im lặng một lát, lại giống như đứa bé không được kẹo vậy, lắc lắc người nàng rồi dụ dỗ, "Liên Hoa nhi, muội để trẫm làm lại một lần, một lần thôi!"
Trạm Liên thực không hiểu ca ca sao lại chấp nhất với chuyện đó đến thế, nhưng nỗi đau xé rách tim gan trong ký ức vẫn chưa phai, "Không được, không được, nói gì cũng không được."
Trạm Huyên chặn nàng ở góc giường, nụ hôn lấy lòng nồng nhiệt không ngừng rơi xuống, "Liên Hoa nhi, muội là người tốt mà, một lần, một lần thôi, hơn một lần trẫm cũng không cần!"
Trạm Liên bị hắn hôn đến ướt cả mặt, "Ca ca đừng làm loạn, muội có việc muốn nói với huynh."
Vào lúc này còn có chuyện gì có thể trọng đại hơn việc làm lại chuyện đó chứ?
Trạm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ, cọ vào người nàng tự nói: "Liên Hoa nhi, có tuyết rồi, hôm nay trẫm ngủ với muội, ủ ấm cho muội được không?"
Trạm Liên nào có rơi vào bẫy của hắn, "Muội có bình sưởi, không lạnh, nếu lạnh thật, thì gọi Hỉ Phương ngủ với muội."
Trạm Huyên đỏ con mắt, "Muội muốn nàng ta ngủ cùng chứ không cần trẫm?"
"Ai bảo ca ca suy nghĩ xấu xa," Trạm Liên chỉ thấy Trạm Huyên dán chặt lấy nàng khiến cả người nàng run lên, nàng vội vã muốn đẩy hắn ra, vậy nên nói lảng sang chuyện khác, "Tam ca ca, huynh muốn quà mừng thọ gì, muội vẫn chưa suy nghĩ ra gì cả."
Trạm Huyên đang ủ rũ, nào có tâm tư suy nghĩ xem quà mừng thọ gì, bỗng nhiên trong đầu vụt lên tia sáng, hắn nghiêm mặt nói: "Trẫm chỉ cần muội cho một món quà mừng thọ, còn lại cái gì cũng không cần."
Trạm Liên chớp mắt mấy cái, "Tam ca muốn gì?"
"Trẫm chỉ cần cùng muội viên phòng một lần."
Trạm Liên xì một tiếng bật cười, "Ca ca..."
"Liên Hoa nhi, trẫm không đùa với muội, trẫm nói thật." Trạm Huyên cầm tay nàng mân mê.
Trạm Liên lúc này mới nhận thấy tam ca thực là nghiêm túc, nàng bỗng đỏ mặt, khẽ khàng nói: "Cái đó đâu có coi là quà mừng thọ..."
"Đương nhiên có, nó mang ý nghĩa muội chân chính thuộc về trẫm, là đại lễ trẫm tha thiết mơ ước." Trạm Huyên nhìn nàng, khàn khàn nói.
Trạm Liên bị một đôi mắt ẩn sâu tình ý giữ lấy, "Ca ca huynh có thể nghĩ thử không, không muốn quà mừng thọ khác sao?"
"Không muốn, chỉ cần muội đồng ý viên phòng với trẫm, đừng nói là của muội, hay bất kỳ lễ vật của kẻ nào, trẫm đều không cần." Cho dù núi vàng núi bạc, thành trì thổ địa, cũng không bằng hắn có thể ôm nàng trong lòng.
"Ca ca ngốc." Trạm Liên buồn cười rút tay ra, bóp cái miệng của hắn.
Trạm Huyên sáng mặt lên, chỉ thấy cuối cùng đã gặp được con đường sống, "Muội đồng ý trẫm rồi hả?"
Trạm Liên nghĩ tới lại phải làm việc này, bỗng ngượng ngùng, nàng vùi vào lồng ngực hắn, đầu khẽ khẽ gật.
Trạm Huyên vui mừng khôn xiết, đắc ý vênh vang nói: "Đêm hôm đó..."
"Là quà mừng thọ, tất nhiên là phải chờ tới ngày vạn thọ đó." Trạm Liên vội ngăn lời hắn lại.
"Được, được, trẫm đợi, trẫm đợi." Cho dù bây giờ Trạm Liên muốn sao trên trời, Trạm Huyên đều có thể đồng ý. Hắn mặt mày hớn hở, "Liên Hoa nhi, muội là người tốt nhất thiên hạ." Dứt lời hắn lại nghiêng mình hôn nàng.
Vừa có lời hứa đó, tháng ngày càng vui vẻ rồi. Mặc dù nhiều sứ thần ngoại quốc, hoàng thân quốc thích phương xa, quan lớn lục đục vào kinh, Minh Đức Đế phải để tâm rất nhiều chuyện, vẫn không cản được sự vui vẻ của hắn.
Đảo mắt đã tới đêm trước lễ vạn thọ, Trạm Huyên giao phó những món đồ lặt vặt ở Càn Khôn cung đều phải đổi mới, chăn ở long sàng đổi thành long phượng trình tường, màn che đổi thành tử trướng, gối đổi thành gối hoa dạ hợp, nến đổi thành nến đỏ thẫm hình chữ hỉ, ngay cả bức tranh trên tường, bình phong trên đất, tất thảy đều phải đổi cả. Toàn bộ Càn Khôn cung không giống mừng thọ, mà giống như đại hôn.
Thuận An hiểu ra, tuy vui cho chủ, vẫn khó tránh lo lắng, ông khẽ hỏi: "Bệ hạ, vậy có cần nô tài chuẩn bị ít vật tốt, để người và điện hạ ...tận hứng?" Những đồ này, tất nhiên là đồ trợ hứng rồi.
Trạm Huyên nguýt ông một cái, hừ tiếng rồi vung tay áo rời đi.
Thuận An thấy thế, sờ mũi rồi chạy theo đằng trước.
Mơ hồ còn nghe thấy hình như Trạm Huyên mắng ông một câu lão già.
Ngày mười lăm tháng mười một, đại thọ Minh Đức đế Đại Lương, cả nước vui mừng, các quan lại lập bàn thờ, hướng về kinh thành hành đại lễ.
Trong hoàng cung khắp nơi treo đèn kết hoa, khắp quán xá phồn hoa rực rỡ, tràn ánh mắt là đèn hoa rực rỡ, mọi nhà mừng vui, Minh Đức Đế vẫn như thường khi đúng giờ thức dậy, thay xong áo bào rời khỏi Càn Khôn cung. Hôm nay không gió không tuyết, đằng đông thấp thoáng có ánh nắng. Các chủ tử hậu cung đều đã chờ ở ngoài cửa trên nền tuyết. Trạm Liên đêm qua ở lại cung, sáng nay trời chưa sáng đã dậy, trang phục đúng mực theo sau Thục Tĩnh Thái Phi, Lương Quý Phi cùng đoàn người đi chúc thọ.
Hoàng đế nhận lễ hậu cung, theo lệ ban thưởng, ngồi lên loan xa để thượng triều.
Một tiểu thái giám chạy về, tìm Hỉ Phương, nói với cô hai câu, Hỉ Phương lại chuyển lời cho Trạm Liên, nói bệ hạ bảo rằng, Trạm Liên quay về nghỉ ngơi chút, tránh đêm xuống mệt mỏi.
Trạm Liên không hiểu ý.
Ngoài Khai Minh điện đầy triều thần và quý tộc quan viên ở xa, kim loan xa vừa tới, mọi người cùng nhau quỳ lên đệm đã được đặt trên mặt tuyết, hoàng đế ngồi trên long ỷ, thái giám hô lên, chúng thần hành lễ ba mươi ba bái.
Hoàng đế thưởng canh.
Buổi sáng nhận cống lễ của chúng thần và sứ giả ngoại quốc, buổi chiều về hậu cung, nhận lễ của nữ quyến. Bởi vì không còn hoàng hậu, tất cả tạm do Lương Quý Phi lo liệu. Trạm Liên dâng lên một bộ tranh Thái bình như tượng, là nàng tự tay vẽ. Minh Đức đế lại rất lo lắng, sợ nàng đổi ý coi một bộ tranh là xong việc.
Sau lại nghĩ lại, mặc dù nàng hay đùa xấu, hắn cũng như không nghe là được.
Minh Đức Đế khó lắm mới mở tiệc, văn võ bá quan và sứ thần ngoại quốc vào bàn, hậu cung và nữ quyến của ngoại thần cũng không vào bàn, ở hậu cung thưởng yến chúc mừng.
Qua ba tuần rượu, Minh Đức đế vỗ trán tỏ vẻ say, dưới sự cung tiễn của chúng thần lên loan xa. Bởi vì trời lạnh, hoàng đế thường tàn tiệc sớm, có điều chưa từng sớm như hôm nay. An Tấn vương đi xin chỉ thị vẫn tiếp tục được uống rượu mua vui.
Lát sau, liền có một tiểu thái giám tới mời Trạm Liên rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com