Trạm Liên rời khỏi Hoàng phủ, một cơn gió lạnh thổi tới, mới sực nhớ bản thân bây giờ là Khang Lạc không chúa, không còn là Vĩnh Lạc công chúa, Hoàng gia với nàng chẳng còn liên quan, nàng đưa ba đứa trẻ đi, cũng chẳng khác kẻ cắp là bao. Nhưng việc tới nước này, nàng chỉ có thể nhắm mắt mà làm.
Có điều mẫu phi liệu có hiểu lầm nàng không? Bà vốn có chút lãnh đạm với Toàn Nhã Liên, lại vừa xảy ra chuyện này, mẫu phi có phải càng tức giận không?
Trạm Liên ôm đầy tâm tư vịn tay người khác đi lên đại kiệu, trong mắt thoáng qua một thân ảnh cao lớn, nàng lấy làm kinh hãi, ngồi trên kiệu vén mành lên, đối diện một con ngươi đen sẫm.
Mạnh Quang Dã,
Vết thương của hắn khỏi rồi?
"Khởi kiệu____"
Trạm Liên nhìn thẳng vào hắn, Mạnh Quang Dã cũng nhìn thẳng vào nàng, mãi đến khi tầm mắt hai người bị ngăn trở, Trạm Liên mới thả mành xuongs.
Hắn chắc sắp thành hôn rồi?
Trạm Liên lắc đầu một cái, xóa đi phiền muộn không tên.
Trở lại hoàng cung, Trạm Liên không biết nên mở miệng với mẫu phi thế nào, càng không biết có nên nói cho mẫu phi nghe chân tướng tàn nhẫn hay không.
Mỗi khi nàng không chắc chắn việc gì, liền muốn gặp ca ca.
Trạm Huyên biết nàng đã về, cũng muốn gặp nàng, bảo thái giám mời nàng tới.
Trạm Liên thay đổi xiêm y tới Càn Khôn cung, Trạm Huyên đang ở đại điện bắn cung, một mũi tên bắn thủng ba cái hồng tâm. Hắn thấy Trạm Liên đến rồi, thả cung tên xuống đi lên đón.
"Đã bái tế ngoại tổ phụ xong rồi sao? Có khóc không?" Trạm Huyên ôn nhu hỏi.
Trạm Liên nắm lấy tay áo của hắn, rầu rĩ mở miệng : "Tam ca..."
Trạm Huyên sau đó biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, có điều nghe nàng bảo tự đi xem thi thể lão Hầu gia thì khó tránh nhíu chặt lông mày : "Nếu muội hoài nghi, để kẻ khác tới nhìn cũng được, tội gì phải tự đi dọa mình?"
"Không nhìn, muội làm sao biết những kẻ kia đã phát điên như vậy?" Trạm Liên ôm đầu gối ngồi trên sạp.
Trạm Huyên thấy vậy khó tránh đau lòng, đưa tay ôm nàng vào lòng vuốt ve một hồi.
Trạm Liên tựa sát trong lồng ngực kiên cố của ca ca một lát, tâm tình đã tốt hơn một chút, nhưng đột nhiên nhớ tới lời của hoàng hậu, cùng với bức họa xấu hổ kia, nàng cuống quít đẩy hắn ra, dịch mông từng tí một tách xa ca ca.
Trạm Huyên híp mắt nhìn cử động chậm chạp của nàng : "Liên Hoa nhi?"
Trạm Liên nghiêm mặt nói : "Tam ca, chúng ta đều trưởng thành rồi, không thể không biết cấm kỵ, nếu không người ngoài sẽ chế giễu."
Trạm Huyên nở nụ cười, bảo bối này ngày càng nhiều lý lẽ rồi, hắn vừa rồi là bảo bọc nàng, nàng cũng không cho. Người ngoài, người ngoài là ai?
Chẳng muốn nhiều lời với nàng, cánh tay dài của hắn liền kéo nàng siết vào lồng ngực lần nữa, "Muội là Liên Hoa nhi của trẫm, trẫm thích ôm thì ôm."
Hắn nói trầm thấp bên tai nàng, cảm giác còn chưa thỏa giận, cắn lỗ tai nhỏ của nàng một cái.
"Tam ca!" Trạm Liên bịt tai hét lên, đưa tay ngăn hắn lại, Không nghe lời!
Hai huynh muội đùa giỡn một hồi, Trạm Liên nhìn thời gian, thầm nghĩ lúc này mẫu phi hẳn phải ngủ trưa dậy rồi, đi dậy vào muộn phiền nói : "Ca ca, muội có nên nói sự thực với mẫu phi không?"
Trạm Huyên nói : "Nó đi, Thái Phi không phải đứa trẻ, khiến người hiểu rõ mọi chuyện, người mới bỏ đi suy nghĩ cứu Hoàng Bảo Quý."
Trạm Liên cắn môi dưới : "Nhưng giờ muội đem theo ba đứa trẻ, mẫu phi liệu có trách muội không?"
"Nếu muội sợ, cứ nói là ý chỉ trẫm giao cho muội là được."
Trạm Liên vừa nghĩ liền thấy ổn, nàng cười nói : "Mẫu Phi đối với ca ca là tốt nhất, phàm là ý của huynh, mẫu phi tuyệt không dị nghị."
Trạm Huyên cười mà như không, "Nếu như muội nói vậy, kẻ nào đối với trẫm đều tốt nhất cả, chỉ có tiểu hoa nhi muội đây ương bướng không nghe, coi lời trẫm như gió thoảng qua tai."
Trạm Liên nuốt nước bọt cười nói : "Ca ca nói gì thế, thiên hạ rộng lớn, người đối với ca ca tốt nhất là muội."
Trạm Huyên cười tươi rói : "Muội phải nhớ kỹ lời này, nếu dám gạt trẫm, trẫm không tha cho muội."
"Lời này xem như muội thề độc, cũng sẽ làm được." Trạm Liên đáp vậy.
Trạm Liên đi tới Ninh An cung, theo lời ca ca nói ra chân tướng cho mẫu phi, sắc mặt Thục Tĩnh Thái Phi tái nhợt như tuyết, ngã ngồi trên ghế, mãi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Trạm Liên không đành lòng, ở bên mẫu phi suốt cả buổi trưa. Mãi đến tận lúc phải đi, nàng mới nói việc ba đứa con của Hoàng Bảo Quý đang tam ở phủ công chúa nói cho bà nghe, may mà Thái Phi còn ngơ ngác, cũng không trách giận nàng, chỉ nói qua mười lăm sẽ tính.
Qua ngày chính là Trung thu, hôm đó trong triều được nghỉ, hoàng đế nhận lễ vật của triều thần, ban xuống bánh trung thu. Lúc hoàng hôn, ở ngoài Minh Điện cử hành gia yến, hết thảy hoàng thân đều tham dự, cùng một lúc Lương Quý Phi, Hiền Phi cùng các hậu phi, thái phi, đại hoàng tử Trạm Vũ Tu, nhị công chúa Trạm Huyên, Trạm Sí Trạm Diệp cùng các Thân vương Quận vương và các Vương phi, Quận vương phi, Trưởng công chúa Thường Lạc, Hỉ Lạc và phò mã, còn các thế tử quận chúa các nhà, đều có mặt đông đủ, Hoàng đế lúc này mới đầu đội ngọc quan, thân triều phục long bào mỉm cười đi tới.
So với Trung thu hai năm trước, Trung thu năm nay mới thực sự là ngày đoàn viên, người đủ, trăng mới tròn.
Minh Đức đế nhận lễ của chúng thần, bệ vệ ngồi trên long ỷ.
Hoàng hậu vì bệnh không tới, Thục Tĩnh Thái Phi cũng chối từ không tới, hoàng đế đều không bận tâm, chỉ cần Liên Hoa nhi của hắn...Có điều nhìn quanh hai lượt, vẫn không thấy người luôn tâm niệm?
Minh Đức đế khó tránh nhíu mày, vẫy tay gọi Thuận An tới : "Điện hạ đâu?"
Lần này nhìn xuống cả đống điện hạ, Thuận An lại biết rõ hoàng thượng hỏi đến người nào, ông nhẹ giọng nói : "Khang Lạc công chúa vừa mới làm đổ trà, không cẩn thận ướt y phục, vội vã thay y phục rồi tới."
"Tay chân hấp tấp." Minh Đức đế buồn cười, tiện miệng nói : "Bê cái ghế tới." Hoàng hậu không có mặt, Thục Tĩnh Thái Phi cũng không có mặt, hai bên trái phải của hoàng đế không ai ngồi, bọn thái giám vẫn chưa chuẩn bị bàn ghế.
Thuận An nhận lệnh mà đi.
Hoàng đế đang muốn nâng chén khai tiệc, bỗng nhiên bị một bóng dáng ở phía đông đi tới hấp dẫn tầm mắt.
"Chơi trò ngớ ngẩn." Minh Đức đế lẩm bẩm mắng nhỏ, trên mặt lại mang nụ cười.
Người tới chẳng phải ai khác, chính là Trạm Liên giả trang Lư Phù. Nàng chải một búi tóc uy đọa, cắm nghiêng cây trâm hàm tước, một thân áo anh thảo, la quần màu tán hoa thủy vụ xanh biếc, bên hông treo một khố Ngọc Hoàn bội xanh bóng, người mặc tơ lụa thêu hoa sen mỏng tang, ung dung mỉm cười đi đến.
Những hoàng thân đang ngồi đều kinh hãi. Nghe nói một dân gian nữ tử được tiến vào hậu cung giống lục công chúa như đúc, nhưng chưa bao giờ ngờ được lại giống tới vậy, dáng dấp kia, tư thái này, khí độ này, không phải là Vĩnh Lạc công chúa sống động hay sao?
Trạm Sí quay đầu gặp người thật, hắn phục hồi tinh thần lại trợn mắt giận dữ nhìn Trạm Diệp một cái.
Trạm Liên đi tới yến hội cuối cùng, đạp lên tấm thảm đỏ ngẩng đầu mỉm cười chậm rãi đi lên, đế vương đứng dậy, chúng thần đứng lên theo.
Minh Đức đế đi xuống thềm ngọc, nhanh chân đón lấy Trạm Liên, đưa tay về phía nàng.
Bàn tay nhỏ của nàng đặt vào lòng bàn tay hoàng đế, hoàng đế nắm chặt, chẳng quản nàng đang ở trước sự chú ý của mọi người mà đi lên phía trên.
Trạm Liên nghiêng đầu, nhẹ nở nụ cười, trong mắt lại có chút ý lấy lòng mà chỉ Minh Đức đế hiểu.
Minh Đức đế quay đầu lại trừng ánh mắt của nàng.
Hai người chậm rãi lên bậc thang, hoàng đế bảo Trạm Liên ngồi bên cạnh, bản thân hài lòng nhìn mấy lượt, quay đầu cất giọng hỏi : "Các người nhìn xem, có phải Vĩnh Lạc hồi thế không?"
Thần tử bên dưới kinh hãi đến biến sắc.
Dân gian nữ tử chẳng rõ lai lịch này thực sự được đế vương coi là thế thân của Vĩnh Lạc công chúa sao? Nghe nói trước đây nàng ở trong cung chỉ thường thôi, thậm chí Khang Lạc công chúa mới phong kia uy danh còn cao hơn nàng, tại sao sau một chuyến hành cung, đã có được long tâm rồi?
Bình Nam vương cũng có chút kinh ngạc, hắn vốn chỉ thấy hoàng đế nhớ mong lục công chúa, cho nên do dự mãi mới dâng Lư Phù cho hoàng đế, nghĩ thầm mặc dù giống nhau, cũng không có ai thích hợp với địa vị của lục đại công chúa, có điều lúc cô liêu lấy làm an ủi, không ngờ việc này...
Hoàng đế chẳng quản sắc mặt quái lạ của mọi người, chắp chén rượu khai tiệc.
Cung tỳ bưng sơn hào hải vị cuồn cuộn đi vào, phường ca vũ cung đình cũng nổi lên, quần thần cùng vui vầy.
Gần đêm trăng tròn treo cao, Minh Đức đế lệnh mấy thần tử tài hoa phong lưu ngâm thơ đối câu lấy thú vui tao nhã, bản thân cũng cao hứng làm một bài thơ, những người ngồi quanh đồng lòng khen hay.
Rượu quá ba tuần, chúng tần rõ ràng đã có chút tùy hứng, Minh Đức đế cầm một chén ngọc rượu nếp tinh khiết bảo Trạm Liên uống, Trạm Liên đã uống hai chén, đầu óc đã có chút ngây ngất, chu mỏ không muốn uống : "Uống chén này, muội sẽ say mất."
Minh Đức đế không phải muốn nàng say sao? Bao ngày không được vụng trộm, hắn thèm phát sợ.
"Ngoan nào, không sao đâu, rượu này nhạt, không say đâu."
Trạm Liên cố tình không uống, cầm chén rượu đặt trên bàn mình, nhưng lại nở nụ cười cao giọng hơn : "Bệ hạ, dân nữ còn chuyện không rõ."
Nhìn tiểu nhân nhi vừa gợi lên chút mê hoặc, Trạm Huyên bất đắc dĩ cười : "Chuyện gì không rõ?"
Dưới bậc thang đã có người dựng tai lên nghe.
Trạm Liên có ý nói lớn tiếng : "Dân nữ muốn hỏi, vì sao trên của hạm đạm cung, vẫn còn hai cái khóa lớn?"
Lời này vừa nói ra, dã tâm thể hiện rất rõ. Nữ tử dân gian này quả là gan to bằng trời, ngang nhiên muốn sủng ái đoạt được cả Hạm Đạm cung!
Lời này nếu là Lư Phù nói, cũng không có khả năng, nhưng chủ nhân chân chính của Hạm Đạm cung đã nói hết lần này tới lần khác, nàng đã mở miệng, còn có thể không cho nàng ư?
Minh Đức đế nói : "Muội hỏi cái này làm gì?"
"Dân nữ nghe nói Hạm Đạm cung có một hồ bán nguyệt, nghĩ rằng ngắm trăng ở đó là tuyệt nhất, vì vậy có chút ngạc nhiên."
"Trẫm chưa bao giờ nói qua với muội về Hạm Đạm cung, sao muội biết ở đó có hồ?"
"Dân nữ cũng không hay, đại khái từng thấy trong mơ."
"Ha ha ha, hay cho câu thấy trong mộng, nếu vậy, trẫm mở lại Hạm Đạm cung, thành toàn giấc mơ của muội, cho muội đêm đêm thưởng trăng!"
Lời vừa nói ra, thực khiến bên dưới hãi hùng khiếp vía rồi. Thiên gia lại thực sự cho người giống Vĩnh Lạc công chúa này vào ở Hạm Đạm cung! Đây, đây là biến đổi chốn hậu cung sao?
"Hoàng huynh, người e là đã say rồi, biết Hạm Đạm cung có bao kẻ vô cùng ao ước, nàng ta đâu phải thấy trong mộng, rõ ràng là nghe kẻ khác nói. Có điều kẻ khác đó là ai, thì ta hẳn không biết." Ngũ công chúa Hỉ Lạc không quan tâm phò mã ngăn cản, lạnh lùng nói thẳng.
Trạm Huyên híp mắt lại : "Hỉ Lạc, Vĩnh Lạc lúc còn tại thế muội đã không thể yêu mến, bây giờ ngay cả Lư cô nương muội cũng không tha."
Hỉ Lạc công chúa giậm chân : "Muội và Vĩnh Lạc có gây nhau thì vẫn là tỷ muội, nàng ta thì là cái thá gì, đáng cho bản công chúa ầm ĩ với nàng ta sao? Muội chỉ sợ hoàng huynh bị trúng cái bẫy của người ta, bị yêu nữ đầu độc!"
"Hỗn xược! Lư Phù cô nương là Bình Nam vương đưa tới, gia thế trong sạch, thế nào gọi là yêu nữ?" Gương mặt Trạm Huyên đanh lại : "Sau này trẫm còn nghe kẻ nào nói linh tinh, tuyệt không tha!"
"Hoàng huynh!"
Nhị trưởng tỷ của Trạm Huyên Thường Nhạc công chúa đảy ngũ muội một cái.
Trạm Huyên ra vẻ bị quấy nhiễu hứng thú, lạnh mặt đứng lên, quay đầu vẫn ôn nhu đối mặt nói với "Lư Phù" : "Ờ đây thật vô vị, đi thôi, trẫm dẫn muội tới Hạm Đạm cung ngắm trăng."
Trạm Liên liếc mắt nhìn ngũ tỷ đang thở phì phò, âm thầm lè lưỡi một cái, thuận thế đứng lên, lại bị đế vương dắt tay, một tước một sau rời đi.
Trên yến tiệc im lặng chốc lát, Trạm Sí ném một chén rượu trên người Trạm Diệp : "Đệ làm chuyện tốt rồi!"
"Phu quân!" Đỗ Cốc Hương kinh ngạc thốt lên.
"Bình Nam vương, sau này nếu thành đại quốc công, không nên quên huynh đệ!"
Trạm Diệp thầm kêu khổ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com