Ông Cố không vui:
- Mãi mới về nhà, vừa về đã vội vội vàng vàng đi, cái con ranh con kia trong lòng hoàn toàn không có ông già này mà.
Nhạc Yên Nhi vội dỗ dành ông:
- Ông à, làm sao trong lòng con lại không có ông được, nhưng mà ông biết đấy, quan hệ của con với nhà họ Cố vốn đã xấu hổ, lần này là mừng thọ ông nên con mới về.
Ông đừng giận, chờ một thời gian ngắn nữa thôi, quay xong bộ phim này là con sang viện dưỡng lão với ông.
Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng dỗ dành một hồi lâu, ông Cố mới miễn cưỡng đồng ý.
Cô và Dạ Đình Sâm ra khỏi thư phòng, mới vừa bước tới hành lang thì liền chạm mặt vài người.
Là bà Cố và Cố Tâm Nguyệt đang dẫn khách khứa đến chào hỏi ông Cố.
Bà Cố mặc một chiếc sườn xám lộng lẫy màu tím đen, tóc được kẹp bằng kẹp trân châu, người đeo đầy châu ngọc, nhìn đã thấy lóa mắt.
Bà Cố vốn đang cười nói với khách khứa, vừa nhìn thấy Nhạc Yên Nhi thì đôi môi đang cười lập tức trễ xuống, nghĩ thầm sao cái đồ tai họa này lại về đây làm gì, thế nhưng để giữ thể diện, bà ta chỉ có thể bình thản nói:
- Cũng về thăm ông đấy à? Nhạc Yên Nhi khẽ gật đầu, đáp:
- Vâng, bây giờ chuẩn bị đi.
Cố Tâm Nguyệt đứng một bên, ngay khi Dạ Đình Sâm xuất hiện, ánh mắt cô ta lập tức dính lên người hắn, thấy hắn vui vẻ đi ra từ thư phòng cùng Nhạc Yên Nhi, cô ta hận đến nghiến răng, không nhịn được mà mắng:
- Mày còn về đây làm gì? Mày không phải người nhà họ Cố mà cứ chạy tới nhà này để làm gì hả? Vừa nói xong, sắc mặt khách khứa liền trở nên khó coi.
Sao cơ, không phải người nhà họ Cố thì không thể đến chúc thọ ông Cố à? Đại tiểu thư nhà họ Cố quả thật là kiêu căng tự đại.
Cố Tâm Nguyệt nói lời ngu xuẩn nhưng không hề tự nhận ra, nhưng bà Cố thì kịp phản ứng, vội vàng quát:
- Tâm Nguyệt, nói cái gì đấy? Thế nhưng đã muộn, khách khứa nghe thấy lời cô ta, sắc mặt khó chịu:
- Bà Cố, xem ra con gái bà không hoan nghênh chúng tôi rồi.
Có thể tới đây chào hỏi ông Cố đều là người nổi danh của thành phố A, bà Cố không đắc tội nổi.
Ngay sau đó, bà ta chỉ hận con gái mình không giữ được bình tĩnh, thế nhưng ngại có người ngoài không thể dạy dỗ, đành phải đẩy cô ta đi:
- Tâm Nguyệt, con đi tiễn Yên Nhi đi.
Cố Tâm Nguyệt nghe khách nói vậy cũng biết mình đã lỡ lời, cô ta rất hối hận nên không dám mạnh miệng nữa, mặc dù chẳng muốn nhưng vẫn nói với Nhạc Yên Nhi:
- Đi thôi, tôi tiễn cô.
Nói xong, không đợi Nhạc Yên Nhi đuổi theo, cô ta đã quay đi.
Cố Tâm Nguyệt chỉ mải trút giận mà không hề nghĩ tới việc trong mắt của khách khứa, cô ta đã bị dán nhãn "vô giáo dục".
Nhạc Yên Nhi đi theo Cố Tâm Nguyệt đến cổng chính, Dạ Đình Sâm đã đi trước để lấy xe.
Cố Tâm Nguyệt nhìn bóng lưng cao lớn của Dạ Đình Sâm, vừa nghĩ tới việc một người đàn ông ưu tú như vậy lại toàn tâm toàn ý yêu Nhạc Yên Nhi, cô ta cảm thấy ghen tị muốn chết, không nhịn được liền nói:
- Cuối cùng thì cô làm cách nào mà lại thông đồng với hắn thế? Không phải là yêu Lâm Đông Lục tới năm năm à? Mấy tháng trước còn sống dở chết dở mà thay lòng đổi dạ nhanh thế? Thông đồng? Nhạc Yên Nhi nhíu mày, Cố Tâm Nguyệt nói quá khó nghe.
- Tôi không phải cô, ai cũng có thể thông đồng được.
Cố Tâm Nguyệt giận tím mặt nhưng nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo của Dạ Đình Sâm, là ánh mắt mang theo tử vong lúc trước.
Ký ức hãy còn mới, bây giờ nhớ tới cô ta vẫn thấy sợ hãi.
Vậy nên Cố Tâm Nguyệt vất vả nuốt những lời chửi bới xuống, ngược lại còn hỏi:
- Hắn là ai thế? Sao cô không dám giới thiệu hắn với bố mẹ tôi? Chẳng lẽ thân phận hắn có chỗ nào mất mặt? Trong thời gian vài câu nói, Dạ Đình Sâm đã lái xe tới.
Xe Aston Martin cao cấp, thân xe hình giọt nước và tiếng động cơ vang dội đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của Cố Tâm Nguyệt.
Một người đàn ông đẹp trai như thế, lại lái chiếc xe thể thao bản giới hạn toàn cầu, trong mắt Cố Tâm Nguyệt là vẻ khát khao không che giấu.
Đặc biệt là khi cửa kính xe hạ xuống, thấy được mặt nghiêng của Dạ Đình Sâm, chỉ nhìn khí chất thần bí đó thôi mà trái tim Cố Tâm Nguyệt đã đập rộn ràng, cô ta phải đưa tay ôm lấy ngực.
Nhạc Yên Nhi nhìn vẻ mê trai này, cảm thấy buồn cười.
Vừa nãy còn đang chất vấn mình thân phận Dạ Đình Sâm có chỗ nào mất mặt, thế mà vừa thấy người đã quên sạch cả nguyên tắc rồi.
Cô không hề nghi ngờ chuyện Dạ Đình Sâm chỉ ngoắc một ngón tay là Cố Tâm Nguyệt sẽ lập tức lên xe không hề do dự.
Nhạc Yên Nhi lên tiếng:
- Anh ấy có thân phận gì, có chỗ nào mất mặt hay không, tôi đều không cần phải báo cáo với cô hay bố mẹ cô, bởi lẽ đây là chồng tôi, chẳng liên quan gì đến các người.
Nhạc Yên Nhi nói xong, cảm thấy uất ức trong lòng cũng dần tan, thậm chí có cảm giác thoải mái vui sướng chưa bao giờ có.
Sau đó, cô chẳng thèm nhìn biểu lộ của Cố Tâm Nguyệt mà lập tức lên xe.
Cho đến khi xe thể thao đã đi rồi, Cố Tâm Nguyệt mới hồi thần từ câu nói của Nhạc Yên Nhi, cô ta tức đến phát điên nhưng đối tượng để trút giận đã đi mất rồi.
Cố Tâm Nguyệt đạp mạnh vào tường nhưng vách tường cứng rắn làm cho đầu ngón chân cô tay bị đau, ngay lập tức, cô ta cong người như con tôm, ôm chân kêu:
- Đau quá...
- Tâm Nguyệt, hôm nay con làm sao thế hả?
- Mẹ, chân con...
Cố Tâm Nguyệt thấy mẹ mình, còn định mè nheo.
Chẳng ngờ bà Cố đang nổi giận nên không bị đánh trống lảng:
- Khi nãy ngay trước mắt chủ tịch Triệu mà con nói như thế, có còn chút giáo dưỡng nào không? Đúng là mất hết cả mặt mũi.
Cố Tâm Nguyệt mới bị Nhạc Yến Nhi chọc tức chẳng ngờ mẹ cũng mắng mình, cô ta không phục:
- Mẹ còn mắng con, sao mẹ không mắng Nhạc Yên Nhi ấy, nó mới là đứa làm mất mặt! Không nói tiếng nào đã lén lút lấy chồng, một câu cũng không thông báo, còn dám đem thằng đàn ông kia về tham gia tiệc mừng thọ của ông!
- Cưới? Con nói người khi nãy là chồng Nhạc Yên Nhi? Bà Cố bất ngờ, biểu lộ kinh ngạc hiếm thấy.
- Đúng, mẹ xem, ngay cả mẹ cũng không biết kìa.
Bà Cố nhanh chóng khôi phục biểu tình, trở lại với diễn xuất ung dung cao quý, thờ ơ nói:
- Nó kết hôn thì sao, chẳng qua chỉ là đứa con hoang, chẳng lẽ nó kết hôn phải công bố cho cả thiên hạ à? Kể cả nó muốn nói với mẹ cũng phải xem mẹ có thời gian nghe không đã.
Vừa nhìn lên đã thấy vẻ xem thường của Cố Tâm Nguyệt, bà Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Con đấy, đừng có để bụng đến Nhạc Yên Nhi, chấp nhặt nó làm gì, như thế là đề cao nó quá, đừng quên con có hôn ước với nhà họ Dạ, nếu chuyện này không xong thì không chỉ có mẹ mà ngay cả bố con cũng không bỏ qua cho con đâu! Nhà họ Dạ, lại là nhà họ Dạ.
Cố Tâm Nguyệt hận đến nghiến răng, nhất là khi đã gặp được người chồng khí độ bất phàm của Nhạc Yên Nhi, làm sao cô ta có thể cam lòng gả cho người thừa kế chưa bao giờ thấy mặt của nhà họ Dạ? Nhưng cô ta không dám nói lời nào chống đối mẹ, chỉ đành cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:
- Mẹ, con biết rồi.
Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ ác độc.
Cô ta không vui, vậy Nhạc Yên Nhi cũng đừng hòng sung sướng.