Bác sĩ vẫn đang vắt óc nghĩ cách thương lượng với bệnh nhân nhưng Lâm Đông Lục lại nhìn ra thần trí của người bệnh đã hỗn loạn, không thể nghe đàm phán được.
Lâm Đông Lục quyết đoán bước ra, cao giọng nói với bệnh nhân:
- Anh bắt cô ấy cũng chẳng có ích gì, bắt tôi đây này, tôi là Lâm Đông Lục, là...
Lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên.
- Buông cô ấy ra!
Giọng nói kia vang lên sau lưng Lâm Đông Lục, nó quá lạnh lẽo, quá áp lực, anh ta quay đầu nhìn lại.
Lại là Dạ Đình Sâm!
Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, nhưng Dạ Đình Sâm còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người bệnh phía trước và Nhạc Yên Nhi trong tay người kia.
Sắc mặt hắn tối sầm, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Nhưng giọng nói của Dạ Đình Sâm vẫn bình tĩnh:
- Tôi có thể giúp anh tìm vợ, nhưng điều kiện trước hết là anh phải thả người ra đã.
Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào con dao trong tay người kia, hắn sợ Nhạc Yên Nhi bị tổn thương dù chỉ một chút.
Bệnh nhân kia không dễ lừa, gã đã mất trí, thô lỗ gào lên:
- Mày là cái thá gì mà bảo tao thả là tao phải thả? Mày bảo mày tìm được vợ tao, thế mày mang nó đến đây rồi hẵng nói điều kiện với tao!
Như để dọa mọi người ở đây, gã lại siết chặt con dao hơn, lưỡi dao sắc bén gần như ngay lập tức vẽ nên một vết máu trên cổ Nhạc Yên Nhi.
- Tao cảnh cáo chúng mày đừng có giở trò, đừng có câu giờ, cũng đừng mơ báo cảnh sát, chỉ cần cảnh sát vừa đến là tao giết nó luôn! Cho chúng mày nhìn súng cảnh sát nhanh hay dao của tao nhanh! Cùng lắm thì chết chung!
Thấy máu Nhạc Yên Nhi đã chảy xuống, ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh hẳn, lửa giận cũng dâng trào.
Nhưng hắn nhịn, chọc giận người này tuyệt đối không phải là ý kiến hay.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng lên tiếng, giọng nói rất có khí thế.
- Anh buông cô ấy ra, tôi có thể làm con tin của anh, tôi là chủ tịch của LN, anh bắt tôi sẽ hữu dụng hơn bất cứ kẻ nào ở đây.
- Đừng! Dạ...
Dạ Đình Sâm bình tĩnh an ủi cô:
- Yên Nhi, đừng sợ, không sao đâu.
Bệnh nhân nghe vậy thì giật mình, lúc đầu gã cũng bị tên tuổi của LN dọa choáng váng, sau đó thì bắt đầu tính toán.
Dù sao cũng đã chuẩn bị tinh thần chết rồi, mà đã chết cũng phải có người lót đường, đứa con gái này chưa đủ sức nặng, chi bằng đổi thành tên nhà giàu kia đi.
Vợ gã luôn khinh thường gã vô dụng, cô ta không được sung sướng ngày nào từ khi lấy gã, vậy thì gã sẽ giết kẻ giàu nhất thành phố A để cho vợ gã nhìn, có tiền thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là vong hồn dưới dao của gã hay sao?
Gã cảnh giác nhìn đám người, thận trọng nói:
- Được, vậy dùng mày để đổi con này đi! Nhưng tao cảnh cáo chúng mày đừng có giở trò, dù sao tao cũng chẳng cần cái mạng này nữa rồi, chúng mày mà thấy mạng thằng nhà giàu này cũng không đáng tiền thì có thể thử xem sao.
Dạ Đình Sâm chẳng nói gì, hắn đi thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi nhìn từng bước của hắn, cảm thấy như hắn không giẫm trên mặt đất mà đang giẫm lên trái tim mình.
Đừng mà...
Nước mắt nhạt nhòa làm mờ tầm nhìn của cô.
Sao anh có thể như thế?
Hắn dùng bản thân để đổi lấy cô, cô nên cảm thấy thế nào?
- Dạ Đình Sâm, đừng mà... Xin anh đấy...
Nhạc Yên Nhi khóc không thành tiếng, giọng cô nghẹn ngào, từng tiếng như gai sắc khiến cô đau đớn đến run rẩy.
Dạ Đình Sâm đã tới trước mặt cô.
Hắn nhìn nước mắt cô, trái tim đau quặn thắt.
Hắn vươn tay định lau nước mắt cho cô nhưng bệnh nhân kia đã hết kiên nhẫn, một tay đẩy Nhạc Yên Nhi ra, một tay cầm dao lập tức kề vào cổ Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi bị đẩy suýt ngã, cũng may Lâm Đông Lục đã nhanh tay đỡ lấy cô.
Cho tới khi hoàn hồn, mọi việc ván đã đóng thuyền, Nhạc Yên Nhi định tiến lên nhưng bị Lâm Đông Lục túm chặt tay lại.
- Yên Nhi, đừng để Dạ Đình Sâm phí công cứu em.
Lâm Đông Lục nói khẽ.
Nhạc Yên Nhi chán nản, nhưng nước mắt cô vẫn lã chã rơi.
- Van xin ông đừng làm anh ấy bị thương. Ông muốn gì tôi cũng cho ông.
Cô nghẹn ngào.
Lòng Dạ Đình Sâm đau như cắt, người phụ nữ hắn yêu lại phải cầu xin một bệnh nhân hèn mọn.
- Lâm Đông Lục, đưa cô ấy khỏi đây đi.
Dạ Đình Sâm ép mình bỏ qua Nhạc Yên Nhi, hắn ra lệnh cho Lâm Đông Lục.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đông Lục đồng ý với mệnh lệnh của Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi muốn tránh đi nhưng cô không khỏe như anh ta.
- Dạ Đình Sâm! Đồ lừa đảo! Anh đã bảo chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả cơ mà? Sao bây giờ lại đẩy em ra?
Nhạc Yên Nhi tuyệt vọng hét lên.
Nhìn người mình yêu khóc vì một người đàn ông khác, Lâm Đông Lục cứng người, thất thần trong chốc lát.
Nhạc Yên Nhi tranh thủ cơ hội này thoát khỏi anh ta, chạy về phía Dạ Đình Sâm.
Nhưng hành động này của cô hiển nhiên đã làm bệnh nhân thêm kích động.
- Cút! Mày mà dám tiến thêm một bước, tao sẽ cắt đứt động mạch thằng này, cùng lắm là chết chung thôi!
- Đừng! Van ông đấy!
Không dám tiến lên nữa, cô chỉ đành đứng tại chỗ.
Lâm Đông Lục đuổi theo, lại túm lấy tay Nhạc Yên Nhi.
Lâm Đông Lục cảm nhận được sự chống cự của cô nhưng không đành lòng mạnh tay, chỉ có thể gọi cô:
- Yên Nhi...
Anh ta muốn đưa cô đi khỏi đây, nhưng nói sao cô cũng không đồng ý.
- Lâm Đông Lục, đừng kéo tôi, tôi không đi đâu hết.
Giọng Lâm Đông Lục đắng chát:
- Yên tâm đi, hắn không sao đâu, em cứ ở đây sẽ chỉ làm hắn phân tâm thêm thôi.
Nhạc Yên Nhi kiên quyết lắc đầu:
- Tôi không đi đâu hết, tôi muốn ở đây với anh ấy, nếu anh ấy không sao thì tôi phải là người đầu tiên ôm anh ấy, nếu anh ấy bị thương, tôi phải là người đầu tiên băng bó cho anh ấy, nếu anh ấy... thực sự có chuyện ngoài ý muốn, tôi phải là người đầu tiên chạm đến thi thể anh ấy!
Giọng cô tràn đầy quyết đoán.