Dạ Đình Sâm nghe thế thì mấp máy miệng nhưng cuối cùng hắn im lặng.
- Xem ra là em không thích, tường vi em thích thì cửa hàng hết rồi, hai ngày nữa mới có, trong thời gian này anh sẽ tặng em cái khác.
Hắn đặt hoa lên bàn:
- Đồ tặng rồi thì người vứt là em, anh không vứt đâu.
- À, biết rồi.
Cô cầm hoa lên, vứt vào thùng rác trước cửa:
- Được chứ?
- Được.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi cảm thấy chán hẳn.
Tên đầu gỗ này không biết cản à, làm sao còn lạnh lùng thế mà được à?
Cô giận nhưng vẫn nói:
- Nếu không có chuyện gì khác thì mời anh đi cho, đừng làm chậm trễ chuyện bán hàng của em.
- Anh đến mua đồ.
- Mua gì?
- Đây là ba trăm tệ, em chọn một bức tranh trong giá này giúp anh.
- Được.
Nhạc Yên Nhi lấy tiền rồi chọn tranh, còn dư vài tệ tiền thừa, hắn không nhận. Sau đó hắn lấy đồ rời đi, có vẻ như muốn lên xe ra về.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo một lát rồi thôi.
Nếu đây là thái độ của hắn, vậy thái độ của cô cũng không khá hơn.
Chẳng ngờ mới chưa tới một phút hắn đã quay lại, lần này hắn không vào mà đứng ngoài cửa.
- Anh làm gì thế?
- Vào trong thì ảnh hưởng việc làm ăn của em nên anh đứng ngoài cửa, em không có lý do đuổi anh nữa.
Hắn thật thà nói.
Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, cái tên này đần à?
- Anh thích đứng thì đứng đi, chẳng liên quan gì đến em cả.
Cô nhẫn tâm nói.
Sáng thì khách thưa, tối đông hơn chút, bình thường các học sinh sẽ kết thúc buổi học vào chín giờ, sau đó tới đây chọn đồ, bên cạnh có một quán trà sữa nữa nên khách khứa cũng ổn.
Mọi người đều cảm thấy rất tò mò về cô, dù gì cũng là người chỉ xuất hiện trong màn ảnh.
Các học sinh cũng vậy.
Đôi khi nói chuyện với cô, đám học sinh cấp ba này rất đáng yêu.
Nhạc Yên Nhi không để ý rằng có nhiều người chú ý tới thân phận của mình nhưng chẳng có bất cứ phóng viên nào ở đây cả.
Cô không chú ý nhưng không có nghĩa là ai cũng không chú ý.
Buổi trưa, bà chủ đưa cơm tới, thấy một anh đẹp trai đứng trước cửa thì giật mình.
Bà nhìn Dạ Đình Sâm, hắn cũng nhìn lại rồi tiếp tục nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm.
Bà chủ thắc mắc:
- Yên Nhi, đây là người chồng trên tivi của em mà? Mất tích hai tháng, vừa về ấy.
- Vâng, nhưng sắp ly hôn rồi.
Cô không khống chế âm lượng nên Dạ Đình Sâm nghe thấy rõ ràng.
- Anh không đồng ý.
Hắn buồn bực nói, thái độ rất kiên quyết hệt như dã thú cao ngạo.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày, cô lạnh lùng nhìn hắn nhưng chẳng nói gì.
Bà chủ cảm nhận được không khí quái lạ giữa họ nhưng bà là người ngoài, không tiện nói thêm gì, chỉ dặn Yên Nhi ăn cơm, tối bà sẽ tới.
Lúc ra cửa, bà không nhịn được nên hỏi thăm Dạ Đình Sâm, giọng run run:
- Ngài Dạ này... Cậu có về nhà ăn cơm không?
- Giờ chưa đói.
- À, thế cậu đừng đứng đây, vào nhà ngồi đi chứ?
Bà chủ động mời hắn.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhìn Nhạc Yên Nhi, nghiêm túc nói:
- Vợ tôi nói tôi vào sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn nên tôi đứng ngoài cửa đi.
Lời này làm bà chủ giật mình, dù gì đây cũng là tiệm nhà bà mà.
Bà vội nói:
- Sao thế được? Cậu là khách quý mà, không đứng đây được, tôi lấy ghế cho cậu. Nắng này độc lắm, nếu phơi nắng ốm mất thì sao? Cậu là nhân vật lớn đấy, đừng nói thế, đúng là làm chúng tôi ngại quá mà!
Bà chủ ân cần tìm ghế cho hắn ngồi.
Dạ Đình Sâm nhìn về phía Nhạc Yên Nhi, nói:
- Lần này là bà chủ mời anh đấy.
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng Nhạc Yên Nhi nghe ra vẻ kiêu ngạo.
Hẳn là đang cười trên nỗi đau của người khác đây!
Bà chủ đi rồi, cô bắt đầu ăn trưa, giờ là 110, Dạ Đình Sâm thường ăn vào lúc này.
Hắn bị dạ dày, nếu bỏ bữa sẽ rất đau.
Nhạc Yên Nhi do dự hỏi:
- Không ai đưa cơm cho anh à?
- Không.
- Vậy anh cứ nhịn thế?
Cô trừng mắt.
Hắn gật đầu.
- Vì sao? Chẳng phải trước khi đi phải chuẩn bị à?
Cô lập tức sụp đổ.
Dạ Đình Sâm nghe thế, đôi mắt lộ vẻ phức tạp, sau khi do dự, hắn vẫn nói thẳng:
- Trần Lạc bảo bây giờ thảm một chút sẽ có tác dụng.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên giận hay cười.
Mẹ nó, thiếu thông minh, lời này cũng nói được!
Nhạc Yên Nhi cắn răng, cô không nhẫn tâm nổi nên bảo hắn trông tiệm còn mình về chuẩn bị đồ ăn.
Một tiếng rưỡi sau, cô đi xe đạp điện tới, thấy tiệm đầy khách.
- Anh chủ, em mua cái này, em mua cái này!
- Đừng cản tớ, cản tớ ngắm anh đẹp trai là tớ liều mạng với cậu!
- Đẹp trai được như người ta không? Còn dám cản em, em chia tay với anh!
Trong tiệm toàn học sinh cấp ba, cô đã quen rồi, dù gì họ cũng hay tới mua đồ.
Nhạc Yên Nhi đứng ngoài cửa, liên tục nói "Nhường một chút" nhưng chẳng ai nghe thấy cả.
Cô không chen vào nổi.
Ngay khi cô bất đắc dĩ, chẳng ngờ đám người tự động tách ra.
Dạ Đình Sâm xuất hiện. Hắn nói đúng ba câu:
- Đừng đụng vào tôi, tôi không thích có tiếp xúc với người khác.
- Tránh ra, vợ tôi về kìa.
- Yên Nhi, em đến rồi, đưa đồ cho anh đi.
Câu đầu tiên, hắn lạnh lùng cao ngạo, có cảm giác như người sống chớ gần.
Câu thứ hai, thấy Nhạc Yên Nhi, hắn mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh cưng chiều.
Câu cuối, giọng hắn như gió xuân thổi vào lòng mọi người.
Đây là điều hòa tổng trong truyền thuyết à?
Nhạc Yên Nhi thụ sủng nhược kinh, Dạ Đình Sâm đỡ lấy đồ rồi bước tới quầy hàng trước mắt đám người.
Hắn nói:
- Tôi với vợ phải ăn cơm, mọi người chờ tối rồi tới.
- Được, anh đẹp trai, tối em sẽ đến thăm anh, mang trà sữa cho anh nhé!
Lời hắn nói có tác dụng ngay, đám người còn đang nhốn nháo lập tức rút đi.
- Không ngờ tiệm này làm ăn tốt vậy, thế chẳng phải ngày nào em cũng rất bận à?
Dạ Đình Sâm đau lòng.
Cô nghe vậy thì nghẹn lời, dù gì mình cũng là người của công chúng mà, xinh đẹp lại hiền lành, sao không bằng Dạ Đình Sâm?
Đúng là người so với người thì tức chết người mà.