Mục lục
Kết hôn chớp nhoáng tổng tài cực phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 454




Qua hồi lâu, cô mới đợi được câu nói tiếp theo của hắn.



- Lâm Đông Lục, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ? Anh có thể giải quyết chuyện hôn nhân với một người phụ nữ khác mà không làm tổn thương Yên Nhi không? Có thể không làm cô ấy khóc, không làm cô ấy đau lòng không? Có thể chăm sóc cô ấy suốt cuộc đời này không?



Dạ Đình Sâm nhấn mạnh từng từ một, giọng nói trầm khàn của hắn nhuốm hơi thở của sự bi thương, chúng lấp đầy cả căn phòng rộng lớn.



Lời nói của hắn đánh mạnh vào lòng Nhạc Yên Nhi.



Lâm Đông Lục nghe thế thì trả lời ngay mà không hề do dự:



- Yên tâm, những chuyện anh có thể làm cho Yên Nhi, tôi cũng làm được, hơn nữa sẽ không kém anh!



- Được, thế thì tôi yên tâm rồi.



Dạ Đình Sâm lùi về sau, bước chân của hắn loạng choạng khiến Nhạc Yên Nhi thấy mà kinh hãi.



Cô thấy hắn mím chặt môi thì không nhịn được hỏi:



- Chẳng lẽ… anh không có gì muốn hỏi em sao?



Dạ Đình Sâm nghe thấy lời cô nói thì hơi sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn cô.



Hỏi cô ư? Còn có gì phải hỏi nữa, trái tim của hắn đã tan nát cả rồi, nếu còn hỏi tiếp thì hắn sẽ đau đến chết mất.



Hóa ra, cảm giác đau lòng lại khổ sở đến thế.



Hắn chậm rãi lắc đầu và nói:



- Chúc em hạnh phúc.



- Được, em sẽ hạnh phúc!



Nhạc Yên Nhi tức giận ném lại câu nói này rồi quay người bỏ đi, Lâm Đông Lục thấy thế thì vội vàng đuổi theo.



Vào lúc cô biến mất khỏi cánh cửa, cơ thể kiên cường của Dạ Đình Sâm cũng sụp đổ.



Ra khỏi cửa biệt thự, Nhạc Yên Nhi lại dừng bước, cô nói với Lâm Đông Lục:



- Anh thấy rồi đấy, anh ấy yêu em, vì thế em sẽ không đi đâu.



- Nhưng mà, anh ta rất ngu ngốc! Anh ta không hiểu suy nghĩ của em, anh ta không biết níu kéo em, em đã cho anh ta bao nhiêu ám hiệu mà anh ta cũng không nói được một câu để giữ em ở lại, anh không thể yên tâm giao em cho anh ta được!



Lâm Đông Lục nhíu mày nói.



- Nhưng, anh ấy yêu em!



Cô gằn từng chữ một.



Thực ra lúc nãy anh đã nói hết tất cả với Nhạc Yên Nhi, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Dạ Đình Sâm, không muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này.



Cô yêu hắn, đây là sự thật không ai có thể thay đổi.



Sở dĩ vừa nãy anh nói thế với Dạ Đình Sâm là vì cá cược với Nhạc Yên Nhi.



Cá xem Dạ Đình Sâm có thật lòng yêu cô hay không.



Tuy rằng hắn không giữ cô lại nhưng anh không thể phủ nhận, tình yêu của Dạ Đình Sâm với cô không hề ít hơn anh. Họ thà để bản thân đau khổ cũng muốn người mình yêu được hạnh phúc.



- Thực ra em cũng không biết nên nói Dạ Đình Sâm thông minh hay ngốc nghếch nữa, anh ấy biết rõ bản thân mình muốn gì, thích chính là thích mà yêu chính là yêu, mỗi lời ngọt ngào mà anh ấy nói với em đều không hề giả dối. Anh ấy thật sự tốt với em, thật sự yêu chiều em, nếu như em vì việc đó mà rời bỏ anh ấy thì không công bằng với anh ấy, mà em cũng yêu Dạ Đình Sâm, vì thế em không muốn rời xa anh ấy!



- Xem ra, hai chúng ta thật sự không trở lại như trước kia được nữa rồi.



Anh mỉm cười, trong nụ cười này có cả sự cay đắng lẫn giải thoát.



Nhạc Yên Nhi nghe thế cũng mỉm cười:



- Thực ra, lần này anh tới cũng không phải vì muốn chia rẽ bọn em. Anh cố ý thay em thử Dạ Đình Sâm, hy vọng chúng em sống tốt với nhau, đúng không?



- Thật ra thì… anh không hoàn toàn vì muốn giúp em đâu. Lúc nói cho em biết chân tướng anh cũng có lòng riêng, anh hy vọng em sẽ hận anh ta và tiếp nhận anh, nhưng em vẫn chọn anh ta, anh liền biết dù mình có làm gì đi nữa cũng vô dụng. Điều duy nhất anh có thể làm là nhìn em hạnh phúc, những điều Dạ Đình Sâm có thể cho em, anh cũng có thể, nhưng… anh đã phản bội em trước.



- Sao cơ?



Nhạc Yên Nhi thấy buồn bực, cô không hiểu phản bội của anh là ý gì.



Nhưng cô không đợi được câu trả lời của Lâm Đông Lục, anh đã ôm chầm lấy cô.



Cái ôm này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Nhạc Yên Nhi cũng nếm trải được tất cả bi thương của anh, khóe mắt của cô nhòe đi.



- Lâm Đông Lục, hứa với em khi trở về đừng cãi nhau với Bạch Nhược Mai nữa, cô ấy là vợ của anh, hai người hãy chung sống thật hòa thuận với nhau, có được không?



- Được, em nói gì anh cũng đồng ý, vì đây là việc duy nhất anh có thể làm cho em.



- Cảm ơn anh.



- Yên Nhi… chúng ta vẫn là bạn chứ?



Giọng nói của anh đã run rẩy.



Cô ngẩn ra, sau đó gật đầu thật mạnh:



- Chúng ta là bạn, những người bạn không thể thay thế.



Cuối cùng Lâm Đông Lục buông Nhạc Yên Nhi ra, anh vỗ lên bả vai của cô một cái rồi nói:



- Nếu như tên đó đối xử không tốt với em thì hãy nói với anh, anh nhất định sẽ dạy dỗ anh ta thay em. Nhưng mà, anh hy vọng ngày đó không bao giờ đến.



- Vâng, nó sẽ không đến đâu.



Nhạc Yên Nhi mỉm cười hứa hẹn.



- Về đi, anh đi đây.



Lâm Đông Lục miễn cường mỉm cười rồi ung dung xoay người rời đi.



Thực ra lần này tới đây Lâm Đông Lục không hy vọng quá nhiều, bởi vì anh không có tư cách trách cứ Dạ Đình Sâm.



Anh hiểu yêu một người sâu đậm là thế nào, nguyện bỏ ra tất cả mà không hối hận, tình cảm bây giờ anh giành cho Nhạc Yên Nhi chính là thứ tình cảm như thế.



Anh tin rằng cha mình cũng yêu phó chủ tịch hệt như vậy.



Vì thế, không thể nói ai đúng ai sai được.



Hơn nữa, dưới sự ép hỏi của anh, Hank mới nói cho anh, thực ra câu chuyện lúc trước anh ta kể cho anh nghe không phải là toàn bộ chân tướng.



Lúc đó Lâm Đông Lục đã biết được ý đồ của Bạch Nhược Mai, nhưng anh quá khát vọng có được quyền lực của Bất động sản Quảng Thịnh nên ngầm dung túng cho tất cả hành động của cô ta.



Chính anh đã đồng ý ở bên Bạch Nhược Mai để lấy lại quyền lực thuộc về bản thân mình.



Về điểm này, anh vĩnh viễn có lỗi với Nhạc Yên Nhi.



Lâm Đông Lục nhìn hình ảnh bản thân qua kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, đột nhiên bụng truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, anh không kìm nổi bắt đầu ho khan.



Anh vội vàng phanh xe lại, nôn ra một ngụm máu.



Ngay sau đó, đôi mắt Lâm Đông Lục tối sầm lại, không nhìn thấy bất cứ vật gì nữa, anh lâm vào hôn mê.







Mà lúc này, trong biệt thự nhà họ Dạ…



Một mình Nhạc Yên Nhi ngồi xổm trước cửa vẽ vòng tròn, tuy rằng cô biết Dạ Đình Sâm yêu cô, nhưng hắn quá ngốc!



Đến giữ cô lại cũng không biết, đàn ông như thế thật là khiến người ta tức chết nha!



Mà đúng lúc này, Minh Tinh Tinh lại tự nhiên xuất hiện trước mặt cô, cậu nhóc nghi hoặc hỏi:



- Chị ơi, sao chị lại ở đây?



- Còn em sao lại ở đây?



Cô cũng rất kinh ngạc.



- Hôm nay em đi chơi với bạn, vừa mới về, sao chị lại ngồi trước cửa mà không vào?



- Chị không muốn vào.



Nhạc Yên Nhi vừa nghe cậu nhóc hỏi thế thì giọng nói liền trở nên buồn bực.



Cậu bé lập tức phát hiện ra trong giọng nói của cô có sự oán giận, nó bèn hỏi nhỏ:



- Có phải chị cãi nhau với anh Sâm không?



- Nhóc con đừng lo nhiều chuyện thế, mau về đi, đừng nói cho anh ấy biết là chị ở ngoài này, chị đợi tâm trạng tốt lên rồi sẽ đi vào sau.



Bây giờ cô vẫn chưa biết nên đối mặt với Dạ Đình Sâm thế nào, vì thế lựa chọn tạm thời trốn tránh.



- Chị bỏ nhà ra đi à? Không có chí khí gì hết, muốn đi cũng phải đi xa một chút chứ!



- Sao trẻ con như em mà biết nhiều thế hả? Còn không mau vào nhà đi à?



Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ trợn mắt lên.



- OK OK! Em hiểu rồi! Thế em vào trước đây!



Cậu nhóc ra dấu OK với cô rồi cười hì hì đi vào nhà.



Vừa vào đến cửa nó liền phát hiện ra không khí trong phòng khách rất nặng nề.



Cậu nhóc nhìn thấy Dạ Đình Sâm ngồi trên sofa, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, cứ ngồi im bất động mãi.



Cậu đi tới, tò mò hỏi:



- Anh cãi nhau với chị đấy à?



Dạ Đình Sâm không trả lời nó.



Minh Tinh Tinh nhướng mày, tiếp tục hỏi:



- Có phải chị xinh đẹp đã bỏ nhà đi rồi đúng không, anh đang đợi chị về à? Em có thể biến ra chị xinh đẹp đấy, anh có muốn không nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK